Nói đùa gì thế, hành trình đi phường thị lần này chính là nhằm vào Lâm Nguyệt, nếu tách ra với nàng ta, còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Huống chi tính thêm Diệp Phàm thì sao? Cùng lắm thì tới lúc lúc tùy lúc mà làm, tìm cơ hội phân tán bọn họ, đợi tiểu nha đầu này bị lạc thì thu dọn nó cũng không muộn!
Tỏng lòng Diệp Khuynh Tuyết thầm tính toán, trong mắt lóe lên tàn nhẫn. Nha đầu kia nhất định phải chết, không phải nàng ta lòng dạ độc ác, ai bảo trên người nó mang theo bảo vật chứ? Đã không có thực lực lại còn mang dị bảo trên người, cho dù chết cũng không trách được người khác, có trách là trách vận khí của nó không tốt thôi!
“Được rồi, nếu sư tỷ đã muốn đi cùng, vậy mọi người cùng đi là được”
Trong mắt Lâm Nguyệt lóe lên chế giễu, lòng cười lạnh mãi. Quả nhiên tâm tà mà không chết đây, hy vọng đến lúc đó Diệp Khuynh Tuyết không hối hận là được! vừa nghĩ thế, Lâm Nguyệt lại thấy mong đợi nhiều với hành trình đi phường thị lần này.
Diệp Phàm không để Lâm Nguyệt đợi lâu, qua vài khắc Diệp Phàm đã cưỡi phi kiếm tới. Thấy Diệp Khuynh Tuyết ở đó, Diệp Phàm chỉ khẽ gật đầu lãnh đạm với nàng ta, thái độ vô cùng thân mật với Lâm Nguyệt, hắn tự tay xoa cái đầu nhỏ của tiểu nha đầu, tiện tay lấy túi đựng đồ đưa cho Lâm Nguyệt, cười nói, “Lâm sư muội, cái muội muốn sư huynh mang đến cho muội nè, coi như sư huynh tặng muội đó”
“tiểu muội sao dám nhận không của sư huynh chứ? NHững thứ linh thạch này dù không nhiều sư huynh cứ nhận lấy đi ạ, nếu sư huynh không nhận, tiểu muội cũng không dám nhận đâu ạ”
Lâm Nguyệt tự dựng biết rõ Diệp Phàm tặng nàng là linh phù, nhận lấy túi đựng đồ, rồi lại lấy mấy khối linh thạch hạ phẩm trong túi của mình ra đưa cho Diệp Phàm.
Hai người gần gũi gần một năm, Diệp Phàm cũng hiểu rõ chút tính cách của Lâm Nguyệt, nhận linh thạch Lâm Nguyệt đưa bỏ vào túi, trong quá trình đó lơ đãng liếc qua Diệp Khuynh Tuyết một cái, trong mắt có ý cảnh cáo.
Diệp Khuynh Tuyết bị hắn nhìn như vậy, sắc mặt lập tức sầm lại, nhưng không nói gì thêm, chỉ thầm hận trong lòng.
Một năm