Nghĩ tới đây, Lâm Nguyệt mờ mịt nhìn Cô Anh Khiết ngồi trên phi kiếm với An Tử Dạ một cái. Vừa rồi tỷ muội Diệp Chân Chân và Diệp Khuynh Tuyết giở trò khôi hài, còn có một người khiến Lâm Nguyệt chú ý, người này là Cô Anh khiết.
Vừa rồi thực ra Cô Anh Khiết cũng đều trầm mặc như những người khác, không nói, phảng phất như chẳng có liên quan tới mình, song chỉ Lâm Nguyệt mới phát hiện ra nàng ta và đám người Mộc Linh an Tử Dạ không giống nhau, đám người Mộc lInh dù không lên tiếng khuyên giải hay chỉ trích Diệp Chân Chân, nhưng lúc mới bắt đầu vẻ mặt họ biểu hiện tin tưởng lời Diệp Khuynh tuyết nói, còn tỏ vẻ khinh thường với Diệp Chân chân, mãi cho tới sau khi diệp Chân Chân phản kích lại, họ mới thay đổi thái độ.
NHưng Cô Anh Khiết thì khác, từ trận kịch trường náo loạn kia, nàng thấy ánh mắt Diệp Khuynh Tuyết mang theo tia khinh thường và mỉa mai, rõ ràng khám phá ra mánh khóe của Diệp Khuynh Tuyết, nhưng cũng không mở miệng nói toạc ra, ngược lại còn coi như chẳng liên quan tới mình đứng một bên xem kịch vui.
Đương nhiên thủ đoạn vừa rồi của Diệp Khuynh Tuyết không tích cao mình lắm, bị người ta khám phá ra cũng là bình thường, mọi người đang ngồi trong đám người khám phá ra Diệp Khuynh Tuyết giở thủ đoạn cũng không phải chỉ có một Cô Anh Khiết, ngoài nàng ta ra, Diệp Phàm là người hiểu biết, vì thế chỉ bằng điểm này cũng chưa tính là gì cả.
Điều thật sự khiến Lâm nguyệt kiêng kỵ Cô Anh Khiết chính là, lần đầu tiên lúc vừa thấy mặt Diệp Khuynh Tuyết thì lộ ra vẻ mặt mỉa mai, lúc thấy Diệp Khuynh Tuyết đi về phía diệp Chân Chân thì vẻ mặt khinh bỉ lại càng rõ hơn, tựa như nàng ta biết rõ Diệp Khuynh Tuyết người này sẽ làm gì vậy.
Đương nhiên Cô Anh Khiết cũng biểu hiện khinh bỉ Diệp Khuynh Tuyết mờ nhạt, nếu không phải Lâm Nguyệt có thời gian quen quan sát người hoặc vật chung quanh, đoán chừng cũng không phát hiện ra Cô Anh Khiết có vấn đế.
Chỉ là vì Lâm Nguyệt có thói quen này, nến nàng mới phát hiện ra Cô Anh Khiết khác, từ đó liên tưởng tới một Cô Anh Khiết trong truyện có năng lực đặc