Thảo Thanh đi theo tên tay sai và đến chỗ của Vĩ Triết.
Thấy anh đang xoay lưng nhìn ở phía ngoài vườn.
Cô ta lúc này lại trở nên rụt rè lạ thường, bước từng bước chậm rãi đến gần anh ta.
Cô vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì đã bị nhận ngay một cái tát vào mặt.
Cô ta đau rát ôm mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng anh ta, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống chân của mình.
Vĩ Triết xoay người, chỉ ngón tay chỏ vào mặt Thảo Thanh, gằn giọng cảnh cáo nói:
- Em liệu hồn đó, đừng có mà khiến anh phải ra tay giết em.
- E-e-em…
Cô ta bị doạ sợ, vầng trán không biết từ khi nào đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thật sự trạng thái của Thảo Thanh bây giờ rất khác xa cái sự ngông cuồng, tàn bạo khi nãy.
Chỉ mới có vài phút thôi mà cô ta đã thay đổi vô cùng nhanh chóng.
Vĩ Triết nhìn dáng vẻ lúc này của Thảo Thành, trong lòng liền có chút chán ghét.
Anh ta phủi tay vào áo của mình, tỏ ý ghét bỏ khi chạm vào người Thảo Thanh.
Sau đó lướt qua người của cô rồi đi khỏi đây.
Thảo Thanh chân đã mềm nhũn từ lúc đến gần anh ta, khi thấy anh ta đã đi xa, cô ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo.
Cả người run lên, lại nghĩ tới Giang Mạc và Úc Noãn, trong đầu liền liên hồi kêu lên mấy chứ
“Phải nhịn, phải nhịn…”
Vĩ Triết mặc kệ Thảo Thanh, anh ta đi ra ngoài và lái xe rời khỏi đây rất nhanh.
Trong lúc cầm vô lăng lái xe, một tay cầm lái còn tay còn lại từ trong túi áo lấy ra mặt dây chuyền cũ kia.
Nhìn chằm chằm vào nó, rồi nắm chặt.
Anh ta vô thức đấm mạnh vào vô lăng, khiến cho tay lái lạng sang chỗ khác.
Cũng may ở đây đường vắng, chứ không là sẽ có một tai nạn giao thông xảy ra.
…---------------------------…
Úc Noãn rất “ngoan ngoãn” đứng ở ngoài khu trung tâm thương mại SG Mall và đợi Giang Mạc.
Rất nhanh chỉ mới có mười phút trôi qua hắn đã có mặt.
Hắn vui vẻ nhanh chân bước xuống xe và vòng qua đi tới mở cửa bên ghế phụ cho cô.
Hắn còn ân cần đỡ lấy phần đỉnh đầu của cô, sợ cô không cẩn thận lại đụng phải thành trêи của xe.
Lúc này cả hai ngồi vào trong xe.
Hắn nhìn sang thấy cô im lặng, nghĩ rằng chắc do cô ngại nên hắn cũng im theo.
Tay và chân bắt đầu đạp chân ga.
Trêи đường đi hắn cứ thấy cô mãi chẳng nói chuyện, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút sốt ruột.
Không nhịn nỗi nữa, hắn lên tiếng:
- Giờ chúng ta về thẳng nhà hả em?
- Em iết gì giờ này.
Tự dưng giọng điệu của cô bất ngờ lạnh lùng.
Hắn bàng hoàng khó hiểu.
Chẳng phải mới mười phút trước cô còn kêu anh là “anh Mạc”, đã thế còn dùng giọng điệu ngọt lịm để với chuyện với hắn.
Bây giờ thì sao chứ, xa cách vô cùng.
Đã thế còn có phần lạnh lùng, thờ ơ hơn cả mấy lần trước nữa.
Hắn thấy cô khác lạ liền lên tiếng hỏi thăm:
- Em sao thế, khi nãy em còn…
Chưa đợi hắn nói hết câu, Úc Noãn đã ngăn lại:
- Khi nãy tôi lợi dụng chú đó.
Vì gặp Thảo Thanh nên mới thế, chú đừng có ở đó mà tưởng bở.
Hai chữ “lợi dụng” nghe sao mà chói tai vô cùng.
Hắn bộc lộ ra cái sự tức giận của mình, sau đó vội chuyển tay lái và tấp xe vào lề đường.
Cô thấy hắn dừng xe nên khó hiểu, quay sang nhìn hắn.
Nhưng vừa quay sang đã bị dáng vẻ đầy đáng sợ của hắn làm cho nín thinh.
Cô bậm môi lại, tỏ ý sợ hãi.
Vì cô đã biết mình lỡ chạm đến lòng tự ái của hắn mất rồi.
Đã thế cô còn cố ý dùng hắn để chọc tức người