Mãi làm việc đến tận giờ trưa.
Úc Noãn xin phép về trước, dù sao mọi chuyện cũng đã bàn bạc xong hết cả rồi.
Chị Thu lịch sự chào hỏi Úc Noãn, và cô cũng vậy.
Khi đi ra khỏi nhà hàng, Úc Noãn cảm nhận dường như có ai đang đi theo mình.
Cô lợi dụng đi ngang qua những của hàng có tấm kính ở ngoài, cô đưa mắt nhìn vào và xem xét phía sau lưng của mình.
Nhận ra hình dáng quen thuộc của Thảo Thanh đang thập thò, cô thầm cười khinh bỉ trong lòng.
Cô thầm nghĩ cô ta có phải là kẻ ngốc hay không.
Đã đi theo dõi người khác mà còn không biết bịt mặt mũi lại cho kín.
Đeo mỗi kính râm như thế, cô nhìn vẫn còn nhận ra được cơ mà.
Bản thân tiếp tục giả vờ như không biết gì.
Úc Noãn đi vào trong cửa hàng quần áo nam.
Thảo Thanh cũng chưa nhận ra được sự phát hiện của Úc Noãn.
Thế nên cô ta vẫn cứ lén lút theo chân của Úc Noãn và đi vào trong.
Úc Noãn lượn vài vòng, sau đó đến quầy bán cà vạt.
Cô lựa lựa vài cái, rồi bất ngờ xoay người về hướng của Thảo Thanh.
Cô ta lúc này bị giật mình, vội vàng còng lưng cúi người núp đi.
Bỗng có một cô nhân viên đi tới chỗ của Thảo Thanh và lên tiếng:
- Tiểu thư cần gì sao ạ…?
Cô ta sợ bị phát hiện nên vội đưa tay xua đuổi cô nhân viên kia đi.
Cô nhân viên nhìn dáng vẻ thập thò của cô ta, còn nghĩ rằng cô ta sẽ lén lút chôm chỉa cái gì đó, bèn ra mặt thái độ khó chịu.
Thảo Thanh biết rõ suy nghĩ của nhân viên này, nên cô ta lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ đen rồi chỉ đại mấy bộ vest nam nói:
- Tôi lấy hết, thanh toán đi.
Cô nhân viên nhận ra đây là khách Vip nên thái độ thay đổi 180°.
Nhanh chóng cười nói nhận lấy thẻ đen từ tay cô ta rồi đi.
Thảo Thanh lúc này xoay mặt nhìn về hướng của Úc Noãn, thấy cô đã quay người đi và đang đi tới quầy khác.
Cô ta nghĩ rằng chắc mình chưa bị phát hiện, nên vẫn tiếp tục lén lút đi theo sau cô.
Úc Noãn cười khẩy, từ trong túi rút ra điện thoại.
Cô bấm tìm kiếm trong danh bạ.
Thấy tên của Giang Mạc cô liền nhập vào và gọi:
Bên đầu dây rất nhanh đã bắt máy nghe.
Giang Mạc còn đang thắc mắc sao nay cô chủ động gọi cho hắn thế.
Lúc sáng còn tránh hắn như tránh tà nữa mà.
Gạt bỏ hết sự hoài nghi của mình, hắn vui vẻ bắt máy.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, thì phía cô đã phát ra một giọng nói nũng nịu, ngọt ngào.
- Alo, Mạc hả… Trưa nay anh có về ăn cơm không đó.
Hắn cảm nhận dường như có điều gì đó không đúng.
Tuy giọng điều và câu chữ rất chi là ngọt ngào, nhưng khi hắn nghe thấy lại có cảm giác hơi ớn lạnh đến rùng mình.
Nhưng dù sao đây là điều hắn luôn mong muốn, nên là hắn rất phối hợp trả lời lại cô:
- Có chứ, em vẫn còn ở trung tâm thương mại đúng không, giờ anh chạy qua liền đây.
- Dạ anh…
Cô cố tình bật âm loa ngoài, nên chắc hẳn Thảo Thanh cũng đã nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa cô và Giang Mạc.
Cô lúc này đắc ý, trước khi cúp máy còn hôn chụt chụt vào điện thoại, tỏ ý như đang hôn Giang Mạc vậy.
Xong xuôi, cô cũng đi ra thanh toán cái cà vạt mình mới chọn được.
Đã vào đây rồi thì ít ra cô cũng phải mua cái gì đó chứ.
…-------------------------------…
Úc Noãn mãn nguyện, đắc ý dõng dạc đi ra ngoài cửa hàng quần áo.
Để lại Thảo Thanh đang tức điên lên đứng ở bên trong.
Cô ta nắm chặt bàn tay lại, móng tay đâm vào phần thịt ở lòng bàn tay, rớm một chút máu.
Ánh mắt tức giận, đỏ ngầu.
Trêи trán còn hiện lên vài tơ gân máu.
Da của cô ta vốn đã trắng, nay vì tức giận mà càng trở nên đỏ bừng, gân máu ngay trán thì xanh xanh.
Nhân viên khi nãy lúc này đi lại chỗ của cô ta.
Bắt gặp sắc