Cô đạp phanh, quay xe 360 độ, dồn trọng tâm vào một bánh trước và một bánh sau, hai bánh nằm trên một đường chéo cho nên chiếc xe vẫn có thể chạy được, tốt nhất là chiếc bánh sau bị nổ lốp văng luôn ra ngoài, chỉ như vậy mới dễ cân bằng thân xe, khi nào cần bẻ tay lái tự nhiên cô sẽ cho chiếc bánh trên còn lại chạm đất.
Nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời vì sớm muộn gì chiếc xe này cũng phải bỏ lại.
Dù vậy, cô cũng khiến cho Lục Tinh một phen mở rộng tầm mắt. Cô bất động thanh sắc, thuận miệng nhắc nhở Lục Tinh:
-" Trên xe có lựu đạn, còn không mau "cắt đuôi của cái đuôi"?"
-" Cắt đuôi của cái đuôi? "_Lục Tinh hỏi lại.
Cô khẽ chau mày chẳng lẽ còn không nhận ra phương pháp loại trừ.
-" Vốn không định mở miệng nhưng xem ra anh không nhận ra. Bám theo lão đại có tận năm sáu chiếc xe trang bị vũ khí đầy đủ, sớm muộn gì chúng ta cũng phải bỏ xe, nếu cho nổ những chiếc xe còn đầy đủ đạn pháo sau cũng rồi thì tới lúc đó bất quá cũng chỉ đánh nhau với người trong xe đã hết đạn. Không có đủ lựu đạn đương nhiên là phải lo xa hơn, tốt nhất vẫn là loại trừ những xe sau cùng. "
-" Hay! "_Lục Tinh mắt sáng như sao, vỗ đùi trả lời đồng thời nhanh chóng dùng lựu đạn "cắt đuôi của cái đuôi ". Một lượt ném chọn giết thứ mạnh, thứ yếu xử sau.
Bây giờ theo sau chỉ còn 3 xe, 2 xe đầu đã gần cạn đạn, xe chở lão đại do cô lái cũng bị bắn sắp nát rồi, cô chau mày đã đến lúc tính toán thời gian, khoảng cách rời xe rồi. Cô không nhanh không chậm, cất giọng mang khí chất chủ thượng:
-" Bắn nổ lốp xe gần nhất! "
Lục Tinh nhanh chóng làm theo lời cô, cô bây giờ chỉ thấy nhảm nhí, lão đại như cục nợ chỉ biết ngồi ung dung để ai làm gì thì làm, thân cận của hắn cũng chẳng rõ sở trường là cái quái gì.
Cô nghĩ Tề lão đại chỉ được cái đầu thâm độc, ngoài ra mọi việc hắn đều phải phụ thuộc vào người làm của hắn. Sống tới bây giờ không dựa vào mình thì dựa vào ai? Mình không giúp mình thì ai giúp mình? Đừng quá phụ thuộc vào một ai khác bản thân! Có thân thủ tốt mà chẳng thích dùng, vậy thì có làm gì?
Cô không thích mắc nợ người khác mà ngược lại cô thích người khác mắc nợ mình, để sau này người mắc nợ cô bắt buộc phải ra tay giúp đỡ cô coi như trả nợ. Bị rơi vào tình thế mắc nợ người khác đối với cô chẳng có gì là vui vẻ, món nợ này trả càn nhanh càng tốt.
Sau khi đoàn xe bám đuôi bị khựng lại do xe đầu nổ lốp, cô với tay lấy áo vest của mình và ra hiệu cho lão đại cùng Lục Tinh ra khỏi xe, chạy thật nhanh vì xe sắp nổ. Đám người phía sau xử lí không kịp va vào chiếc xe bị bọn họ bỏ lại và thế là..... bùm! Nhưng cũng chỉ giải quyết được một chiếc còn lại 2 chiếc.
Bây giờ đã đến lúc lăn tròn né đạn rồi.Cô và lão đại di chuyển liên tục để tránh đạn. Đến lúc này thì thân ai nấy lo, cô không rảnh mà đi đỡ đạn cho người khác. Lúc xem phim, cảnh khiến cô ức chế nhất là mỗi khi có người sắp bị xe đụng thế là có một người khác lao ra đẩy người kia ra còn mình thì đứng trơ ra đó cho xe đụng, tại sao cả 2 cùng lao ra khỏi đó? Điều này đối với cô cũng như việc tránh đạn mà thôi.
Đạn bắn tứ phía, cô thì không trúng đạn chỉ là bị đạn sượt qua tay và chân, nhưng mà cũng đủ thê thảm rồi. Bọn chúng đã xuống xe tiến đến vây hãm cô, lão đại và Lục Tinh.
Lục Tinh và lão đại thì hay rồi, cô thì xui rồi, tay cô chỉ còn được nửa lực vì bị lão đại "chỉnh" lên bờ xuống ruộng. Đánh nhau bây giờ cô chính là người bất lợi. Cô chỉ đánh chơi cầm cự thôi, cô không thích lấy mạng người.
Đám người đó có lẽ là lính đánh thuê, đủ chủng tộc, ngôn ngữ, nhưng cô hiểu tính nguy hiểm của lính đánh thuê. Lính đánh thuê là những người khác nhau trong xã hội nhưng khi đã tập hợp lại bọn họ có chung mục tiêu, chính là làm tất cả để hoàn thành nhiệm vụ vì món tiền béo bở, cho nên họ có bản chất tàn ác, khát máu mà không phải ai cũng sẽ chống cự lại được.
Vừa đánh vừa né đạn thật không dễ dàng, nhưng dù sao cô cũng quen rồi. Bây giờ cô đã thật sự dung hòa với con của nguyên chủ, 17 năm đau khổ của nguyên chủ sẽ là con người của cô ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không chết một cách dễ dàng. Tuy cô không dùng sát chiêu và vũ khí nhưng cũng có thế dễ dàng hạ gục đám lính đánh thuê này. Tuy nhiên, bọn họ có sức bền ghê gớm, dù cho có gục