Tin...tin...tin
Oáp! Nửa đêm nửa hôm ai gọi giờ này vậy trời. Số này chỉ có người trong nhà biết thôi, cái điện thoại kia ra đi rồi.
Cô chụp lấy cái điện thoại. Chòi má! 1h32 mà điện gì chòi? Cô bắt máy mà mắt vẫn nhắm tịt.
Em gái! Ở chỗ Triệu Minh Đăng chị thấy được một chuyện rất quan trọng.
Ra là chị họ cô, chẳng qua là cô còn đang ngủ mơ thôi chứ không là kiểu gì chị cô cũng bị cô sửa lưng cho mà xem, đã quan trọng thì nói toẹt ra đi, còn phải mở bài nữa chứ.
-"Nói lẹ lẹ chị ơi! Em còn ngủ!"
Chuyện là về mẹ em. Thật ra mẹ em che giấu thân phận thật của bà ấy. Bà ấy là... thôi không kịp rồi...
Cái gì mẹ cô là... mẹ cô thì là mẹ cô chứ là ai? Phía bên kia truyền đến những tiếng tút dài, cô chán nản quăng điện thoại qua một bên, đi ngủ tiếp. Thú thật nội dung cuộc trò chuyện như thế nào cô còn không rõ, đã ngủ là cô tập trung vào việc ngủ lắm.
---------
Sáng ngủ tới trưa, trưa ngủ tới chiều và không bước ra khỏi phòng.
Nhưng chiều tối thì khác, đi xem liveshow. Nghe đâu năm nay trường mời luôn những học sinh ưu tú của trường khác nữa, nhưng cái đó không thu hút cô bằng tiết mục của Tiêu Khả Hân và màn trả thù của mình.
Để làm được việc này cô phải đi sớm để còn dàn dựng các thứ, cái này phải nhờ mấy đứa đệ tử a dua theo mới thành công được.
18h25 là cô đã có mặt ở hội trường, gặp gỡ và bàn chuyện với lũ đệ tử ruột. Chuyện này mà thành công thì anh cô chắc cũng chẳng bao giờ dám trả đũa cô nữa.
Phân phó việc làm cho chúng nó xong thì cô cũng đi lòng vòng chơi.
Thật là vãi cho cái não của cô. Cô còn nhớ là người trong dàn sao chủ lực sẽ có tiết mục lên biểu diễn mà cô không hề hay biết một sự thật hiển nhiên mà lát nữa nó sẽ khiến cô muốn chẻ đầu mình ra xem có não hay không.
Nhưng dù cho trời long đất lỡ cũng không làm khó được cô.
Cô lên lầu 3, đứng nhìn xuống sân trường, đông...rất đông...chán...rất chán! Nếu bây giờ mà nhảy xuống thì có vui hơn không nhỉ? Đừng đùa, méo vui đâu. Hình như cô nhớ ra một việc quan trọng, tối qua hình như có ai gọi cho thì phải, đứng chống cầm suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra là Vân An gọi. Cuối cùng cô cũng nhớ ra nội dung cuộc trò chuyện, mẹ cô thì sao? Chẳng phải từ cô đến tất cả những người biết chuyện đều không muốn nhắc tới mẹ cô cơ à. Thật sự là không nhắc thì hơn. Nhưng rốt cuộc mẹ che giấu cái gì?
Cô gọi đến cho Katie nói chị ấy cắt cử người để ý biệt thự của Triệu Minh Đăng, Vân An là xem lén tài liệu, ít nhiều gì thì cũng sẽ có nguy hiểm.
Ớ ớ ớ, tình hình là ở đây đang rất chán. Sao nhìn mặt ai cũng vui vậy nhể? Chắc chúng nó sắp được gặp em gái quốc dân Hạ Nghi, với cả người tình quốc dân Tiêu Khả Hân mới nổi, còn cái dàn mỹ nam mà chúng nó cho là soái ca nữa, rồi các thanh niên nam nữ từ các trường khác nữa. Nhiều khi chẳng hiểu chúng nó nghĩ gì, tại sao phải cười đến ngoác mồm, mỏi miệng cơ chứ.
Cô là cô được mệnh danh là chị Đại quốc dân chứ chả đùa, khối 12 còn phải nể cô mặc dù cô còn không biết mấy người đó là ai nữa. Nhắc đến đây mới nhớ, vậy thì cô cũng nằm trong dàn sao chủ lực, vậy là cũng phải có tiết mục, thôi thôi thôi, dẹp. Cô chả quan tâm!
Giờ này thì mò xuống hội trường xem trò vui là vừa.
---------------
Tử Hàn quay đi quay lại mà chẳng thấy em gái mình đâu. Lại gặp đám đệ tử của em mình. Chúng nó một hai kéo anh lên hội trường trước, kéo hẳn ghế cho anh ngồi, sắp xếp chỗ ngồi rất ổn thỏa, nhưng anh lại thấy có cái gì đó sai sai. Sao hôm nay tụi nó tốt thế?
Từ phía xa anh nhìn thấy em gái mình với bộ mặt vô cảm mang theo ý nói tôi không quen mấy người thì lại càng khẳng định rằng mình đang nằm trong một cái bẫy, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy gì hết. Anh ngồi chống cằm nhìn nhỏ em, nó vẫn đứng đó như một vị thần, nó đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn về phía sân khấu, anh đã từng thấy nhiều bộ mặt của nó, nhưng bây giờ anh không tài nào thấy được vẻ mặt tươi cười hay khóc lóc của nó nữa. Đã từ lâu nó thôi không khóc nhưng cũng kéo theo sự biến mất của nụ cười. Khi còn bé, nó rất hay nói, bây giờ thì quá ít đi, mà dù cho có nói thì câu nào câu nấy đều chứa bom chứa đạn. Mấy chuyện nó làm lẽ nào anh không biết, chỉ là anh nhắm mắt làm ngơ, chuyện của nó để nó lo, nếu đã muốn giấu thì cũng không cần phải biết.
Lục Tinh? Tử Hàn thấy anh ta đứng cạnh em gái mình. Lục Tinh ở đây thì Tề Thiên Phong có ở đây hay không? Mặc dù bọn là người của Hắc đạo lại hết lần này đến lần khác gián tiếp ban họa cho em gái anh nhưng nó thích làm gì thì làm, chơi với ai nói chuyện với ai cũng được.
-----------
Lục Tinh đứng ở phía sau vỗ vai cô. Cô không giật mình chỉ là không biết kẻ nào to gan dám nhờn với chị Đại hóa ra là Lục Tinh. Tính ra thì cũng chẳng có gì để nói với anh ta, mà có muốn nói gì cũng phải lại đằng kia đã, phải xem cận cảnh Tử Hàn dính trấu mới được. Cô không nói không rằng kéo Lục Tinh đi lại phía đó. Lục Tinh nhìn chằm chằm bàn tay cô đang nắm lấy cánh tay mình kéo đi, bất giác thở dài.
-"Cô lại đánh nhau nữa à?"
Cô nhìn xuống bàn tay mình, chỗ bị sưng đã xẹp xuống nhưng lại bị bầm một mảng to tướng khó trách anh ta nhìn ra, thật ra hết đau rồi nên cô cũng chẳng nhớ là mình bị thương nữa.
-"Cứ kệ tôi! Anh quan tâm làm gì? "
Cũng chẳng ai nói gì thêm, Lục Tinh thì nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, mới nhiều chuyện chút xíu mà đã khó tính, sau này có chó nó mới lấy nhé!
Cô và Lục Tinh ngồi xuống hàng ghế cạnh lũ đệ tử loi nhoi của cô. Cô lấy trong túi áo khoác cái khẩu trang, mượn