Theo cô thấy thì nên cho ai đó đi theo chi viện cho Diệp Chính Vương thì hơn. Ông này chen không lại cái bọn sung máu đó đâu, không khéo lại để tên sát thủ trốn mất. Mai Thanh Linh tiến vào đám đông để chi viện.
Cô lật miếng sắt lại, viên đạn bắn dính vào miếng sắt. Cô lấy viên đạn ra để trước mặt Quách Du Thần. Hư cấu quá hư cấu. Tên sát thủ dễ dàng để người khác bắt được lại có đạn của Liên Xô.
Quách Du Thần xoa xoa cằm nói.
-"Loại đạn không rãnh đạn của Liên Xô? "
-"Đúng vậy!"
-"Làm sao hắn ta có được, ngay cả mua hàng nhập lậu cũng đã là chuyện rất khó khăn. "
-"Đó mới chính là vấn đề nhóc ạ!"
Ngay cả Vương An Nguyên trùm buôn vũ khí trong Hắc đạo còn không có được loại đạn quân sự này thì làm sao hắn ta lại có được. Cuộc sống dạo này phức tạp phết! Loại đạn quân sự này Liên Xô tuyệt đối không bán ra ngoài, nhập lậu cũng không phải chuyện dễ. Vẫn là cái tổ chức đứng sau tên Triệu Minh Đăng đó quá cao siêu, lần này khó tránh được họa sát thân.
Diệp Chính Vương và Mai Thanh Linh đưa tên sát thủ đến. Hóa ra tên sát thủ lại là nữ, còn là người nước ngoài nữa chứ. Nếu đã vậy làm sao lại để bị phát giác nhanh như thế. Có nội tình!
Cô ta nhìn cô, đôi mắt của cô gợi cho cô ta nhớ về chuyện của quá khứ, đôi mắt xanh của người mà cô ta từng phản bội, vì cô ta quá tham lam nên cả đời không ngừng hối hận vì chuyện của quá khứ. Khi nhận được ảnh từ Triệu Minh Đăng, cô ta thấy ảnh cô rất giống với cô gái ấy, cô gái với đôi mắt xanh mà cô ta nợ cả cuộc đời. Nên cô ta nhận lời làm vụ này, nên cô ta cố tình để mình bị phát hiện, vì cô ta muốn nói lời xin lỗi muộn màng.
Cô ta nhìn cô môi run run phát ra âm thanh.
-"Tôi xin lỗi! Nếu như tôi nói tôi cố tình để bị bắt thì sao?"
-"Cô xin lỗi ai? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có sát thủ nào xin lỗi mục tiêu của mình đấy. "
-"Tôi...xin lỗi! "
Cô không hiểu cái mô tê gì hết. Nhưng đúng lúc đó Hội trưởng hội học sinh nói thầy Trương có việc tìm cô, cô nói bọn họ cho người đưa tên sát thủ về nhà cô cầm máu và canh chừng cẩn thận về nhà xử tiếp.
________________
-"Thầy Trương tìm em có việc gì? "
-" Haha, dịch vụ miễn tính điểm môn nhạc lần trước tốt chứ? Lần này lại phải nhờ em giúp rồi!"
-"Tốt lắm! Nhưng lần này là việc gì? "
-"Để không mất thời gian thầy sẽ trình bày hết một lượt. Thầy cần em lên sân khấu đệm piano cho em Tiêu Khả Hân vì bài này không phổ biến, giáo viên dạy nhạc lại không có mặt ở đây, các học sinh khác vì chưa từng biết đến bài này nên cũng không thể giúp được. Nên em có thể giúp thầy không? Điều kiện là em sẽ không phải thi môn quốc gia. "
-"Nếu không ai biết thì thầy nghĩ em sẽ biết sao?"
-"Cứ xem qua đã. Nhưng thầy nghĩ là em biết thậm chí là rất quen."
Thầy Trương đưa bảng soạn nhạc cho cô. Nói về thanh nhạc cô dở tệ nhưng về lí thuyết và nhạc cụ cũng vừa đủ dùng. Cứ nhìn khung nhạc với mấy nốt đen nốt trắng cô cũng không hình dung ra được khi đánh đàn thì nó sẽ nghe như thế nào, nhưng có lẽ là được. Với lại, thi quốc gia môn chuyên thì phiền chết được, thời gian để thở còn không đủ thì thời gian đâu đi ôn, thật ra thì cũng lời lời.
-"Được rồi! Em đồng ý! Mặc dù em không thấy nó quen ở chỗ nào cả."
-"Thầy đưa ra điều kiện này là em quá lời, quá khó để từ chối cơ mà. Tiết mục ngay sau bài hát đang trình bày nhé!"
-"Vâng, em đi trước! "
-"Ừ!"
Tệ thật, sao thầy Trương lại có thể nghĩ con nhóc biết bài này cơ chứ. Chẳng qua là hơi giống với cô ấy thôi mà, lại là người giống người. Chẳng qua cũng chỉ giống đôi mắt, tính tình thì khác xa.
----------
Lịt...pẹ, sao cô lại có thể đồng ý chứ nhỉ? Dưới kia quá đông người. Nhai nhầm cái gì rồi mà lại đi đồng ý vậy? Nhưng thật sự ôn thi môn chuyên quốc gia quá phiền phức. Ơ nhưng mà, thường thì có ai chú ý đến đứa đệm đàn cho ca sĩ đâu, cứ tập trung vào chuyên môn thôi.
Hứa hẹn giọng hát sẽ rất truyền cảm đây!
Tội nghiệp Lâm Tử Hàn khi đệm guitar xong thì phải ôm ghế đi xuống, quá đắng cho một kiếp người.
Phải đợi một lát để sắp xếp lại sân khấu. Cô quay ngược cái nón lại. Bước vào phía sau sân khấu thì gặp Tiêu Khả Hân đang đứng nhìn mông lung, nếu không lầm thì cô còn thấy cô ta đang thì thầm cái gì đó. Cô ta quay lại, chào cô rồi cười. Trên đời này đúng là không thiếu những người chuyên cười từ thiện, gặp ai cũng cười. Nhưng nụ cười đó không làm cô tức giận hay gì cả, cô chỉ thấy nó rất quen, quen một cách kì lạ.
-"Thầy Trương nói cậu sẽ đệm đàn cho mình. Thật cảm ơn! Hợp tác tốt nha!"
-"Ừm!"
-"Cậu ít nói nhỉ?"
-"Ừm!"
Biết sao giờ, lời cô ta nói thì cô đâu cần phải trả lời dong dài thì mới chính xác.
-"Mà nè, không hiểu sao mình thấy cậu quen lắm đó! "
Ơ...sao cô cũng thấy cô ta quen quen nhỉ? Khi cô ta cười mới thấy quen. Hôm nay là ngày gì mà bối rối vãi?
-"Có sao?"
-"Quen lắm, đặc biệt là đôi mắt!"
Cô ta đang đùa cô hay đây là chi tiết bị khuất trong cuốn kịch bản xàm lìn của Lão ông? Chắc cô ta đang đùa cô thôi.
Vừa lúc đó, cô ta và cô phải ra ngoài sân khấu để bắt đầu tiết mục "Knots way".
Đúng như dự đoán, cô chỉ là tên đệm đàn không tên không tuổi, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Khả Hân, nhưng mà hôm nay cô ta đẹp thật, vớ vẩn hôm nào cô ta chẳng đẹp, nữ chủ đại nhân có khác.
Cô ta ra hiệu, cô bắt đầu chơi piano. Lâu rồi không chơi, quả thật cảm giác rất khác. Cô tập trung đánh đàn, bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một hình ảnh đã quên từ lâu, hình ảnh một người phụ nữ dạy một đứa trẻ chơi piano nhưng nó không thích học nó chỉ thích được người phụ nữ đó đàn cho nó nghe. Cô đã nói cô không biết bài này ư? Cô nhớ ra rồi, đây là bài mà lúc nhỏ người mẹ quá cố của cô hay đàn cho cô nghe, nhắc tới lại thấy nực cười, đến cả tên bài nhạc còn không biết lại còn đòi trả thù cho mẹ, thật là quá thiển cận. Ngày đó, hình như nguyên chủ còn không biết bài này có lời cơ, trách ai bây giờ, trách nguyên chủ chứ ai, cô có biết gì đâu.
Nhưng mà đúng là bài này không phổ biến thật, tại sao Tiêu Khả Hân lại biết? Ngày quái gì mà loạn não chết đi được!
Cô ta hát rất hay. Tiếng piano và tiếng hát tinh tế hòa lẫn vào nhau. Dường như cô ta sinh ra là để làm ngôi sao, loại nhạc nào cũng hát được. Mà có vẻ như cô sinh ra là để làm bóng tối để cho cô ta tỏa sáng. Cô ta vui khi hát bao nhiêu thì con người cô lại càng lạnh đi bấy nhiêu. Đã bao lâu không dám nhớ tới mẹ, không dám nhắc tên mẹ, không dám xem ảnh mẹ, bây giờ lại phải chơi bảng nhạc ngày xưa mẹ hay chơi. Nếu sớm biết là nó, cô sẽ không bao giờ đồng ý mà có lẽ cô sẽ bỏ về nhà để không nghe thấy thứ âm thanh tuyệt diệu này. Bởi vì