Quý Vũ vừa đi không lâu, Lục Thành đã gọi tới.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại, nghiêm túc nói với hệ thống đang ngồi bên ghế lái: “Tôi nghĩ anh ta sẽ giết tôi mất.”“Không phải chứ?” Hệ thống cạn lời, chọc mẹ người ta tức đến nỗi suýt lên cơn đau tim, còn vật ngã em gái người ta.
Tuy sàn nhà ở quán ăn không quá cứng nhưng qua một lúc lâu Lục Kiều vẫn chưa đứng dậy nổi.Quý Vũ chớp mắt: “Vậy anh nghĩ tôi làm sai à?”Hệ thống: “Chỉ số hận thù giảm rất nhanh.”“Ừ.”“Vậy thì chắc cô làm đúng rồi.” Hệ thống nhìn cô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.Quý Vũ cười cười, đầu ngón tay vô thức gõ tay lái: “Hợp tác với tôi có vất vả lắm không?”“Sao lại hỏi thế?” Hệ thống nhăn mày.Quý Vũ nhìn anh: “Ngày nào cũng lo lắng đề phòng tôi, chẳng lẽ không vất vả?”Sau khi cô hỏi xong hệ thống không trả lời nữa, cũng không biết qua bao lâu, khi hai người sắp trở về nhà họ Tô, hệ thống mới đột nhiên lên tiếng: “Tôi thích hợp tác với cô.”Quý Vũ: “Thật?”“Ừ,” hệ thống mím môi, “Chờ nhiệm vụ này thành công, hợp đồng giữa hai ta cũng sẽ kết thúc.
Tôi không biết mấy nhiệm vụ sau có thể gặp được người làm nhiệm vụ giống cô không.”Quý Vũ nhoẻn môi cười: “Chắc là khó đấy, hiếm người tài giỏi như tôi lắm.”Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ sau một lúc ngẫm nghĩ, hệ thống vậy mà lại đồng tình gật đầu: “Đúng thế.”Quý Vũ bị câu ‘đúng thế’ của anh làm cho ngạc nhiên, sau đó cô bật cười.
Rõ ràng đây là khuôn mặt của Tô Nguyệt, nhưng nụ cười này mang lại cảm giác quyến rũ không nói nên lời.
Hệ thống ngắm cô một lúc, mặt không hiểu sao lại ửng đỏ rồi.Hệ thống thế nhưng mặt cũng biết đỏ, Quý Vũ lấy làm lạ: “Chương trình hệ thống này cứ giống y như thật.”“Tôi…” Sau khi im lặng một lúc, hệ thống nhỏ giọng nói, “Có khả năng tôi bị nhiễm một loại virus mà cả hệ thống chủ cũng không phát hiện ra,”“Gì cơ?” Quý Vũ vừa nghe đến từ virus thì lập tức cau mày.Hệ thống im lặng chớp mắt, dáng vẻ buồn bã không vui: “Gần đây tôi hay sinh ra mấy cảm xúc không nên có, thỉnh thoảng tim đập nhanh, tính chiếm hữu cũng xuất hiện, giống hệt với nhân loại tầm thường…”Quý Vũ nhìn anh: “Còn gì nữa?”“Còn có…” hệ thống do dự một chốc, mới ngẩng đầu nhìn cô, “Không muốn rời xa cô.”Quý Vũ ngẩn người, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần nở nụ cười, càng cười càng sảng khoái.
Hệ thống sợ cô gây tai nạn, vội vàng xâm nhập vào hệ thống điều khiển rồi tấp xe vào ven đường.Quý Vũ cười một lúc lâu mới chịu ngừng, khoé mắt còn vương ánh nước, tóc cũng có chút rối, cả người như đoá hoa hồng vừa được tưới nước, nửa đẹp đẽ nửa yếu mềm.Hệ thống chờ cô bình tĩnh lại mới hỏi: “Cô cười gì thế?”“Không có gì, tôi chỉ thấy triệu chứng của anh có chút quen thuộc,” Quý Vũ nhìn anh, nói: “Đừng lo lắng, không có gì to tát đâu, chỉ là bệnh giống Bùi Quyện Tư thôi.”“Bùi Quyện Tư?” Hệ thống cau mày, “Tôi là hệ thống, anh ta là con người, sao lại có triệu chứng giống nhau được?”“Đúng vậy, vì sao chứ?” Quý Vũ nhẹ giọng hỏi, nhanh chóng khởi động xe đi tiếp.Cho đến khi về nhà, Quý Vũ cũng không trả lời câu hỏi này.
Ở nhà họ Tô, hệ thống vẫn đang ở hình dạng con người nên chỉ có thể về phòng mình trước, chờ đến tối mới lại sang hỏi cô.Sau khi Quý Vũ về phòng, cô lập tức lấy ra điện thoại đang bật chế độ im lặng, nhìn lướt qua hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ rồi bấm đại xem một tin nhắn.Chắc chắn là do Lục Thành gửi.Mới chỉ tung ra ít công phu mèo cào mà hắn ta đã gửi gần ba mươi tin nhắn.
Đầu tiên là trách cô bất hiếu, nói cái gì mà cực kì thất vọng vì cô, giống như cô làm gì sai trái lắm.
Quý Vũ cũng lười xem, lướt thẳng đến tin nhắn cuối cùng, nhìn thấy hắn nói sẽ không bao giờ ly hôn.Quý Vũ càng xem càng buồn cười, trả lời thẳng với hắn: Anh nghĩ không ly hôn thì tôi không có cách chuyển nhượng số cổ phần kia sao? Anh cũng đừng quên đó là tài sản trước lúc tôi kết hôn, tôi thích làm gì thì làm, không cần sự đồng ý của anh.Hình như Lục Thành vẫn đang đợi cô trả lời tin nhắn, cô chỉ vừa ấn phím gửi đã thấy hắn gọi đến.
Quý Vũ không rảnh nghe hắn trình bày, vì vậy trực tiếp cúp điện thoại.Sau khi cúp máy ba giây, đối phương gửi ngay một tin nhắn cho cô, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng Quý Vũ dư sức tưởng tượng vẻ mặt ấm ức của hắn lúc này.Lục Thành: Cô thích thì lấy đi, chỉ là 7% cổ phiếu thôi, đưa cho cô tôi cũng chả mất gì.Những lời này là sự thật, hắn là một nhân vật chủ chốt liên quan mật thiết đến vận mệnh của dòng họ Lục.
Cho dù cô có chuyển nhượng cổ phần cho cổ đông lớn, các cổ đông nhỏ hơn sẽ liên kết chặt chẽ với Lục Thành, bởi vì họ luyến tiếc cái cây mọc ra tiền này.Trừ khi sự tồn tại của hắn là vết nhơ không thể xoá nhoà của tập đoàn họ Lục thì những người đó mới vứt bỏ hắn.Quý Vũ giễu cợt, mơ hồ đoán ra được kịch bản tiếp theo của hắn.
Cách đơn giản nhất là kiên quyết không chịu thừa nhận mối quan hệ với chu Thanh Thanh, sau đó đăng bài xin lỗi, một mặt tỏ vẻ ăn năn, một mặt mua tin tức bôi đen cô.Thậm chí cô còn nghĩ ra phương hướng hành động của hắn.
Với điều kiện là hắn và Chu Thanh Thanh không bị bắt gian tại trận, lợi dụng tâm lý bao dung đàn ông của công chúng cùng với 7% cổ phiếu thực tế đang nằm trong tay cô đưa hết cho blogger, nói cô không biết tốt xấu, mập mờ cùng người đàn ông khác.
Cái họ cần đâu phải sự thật, họ chỉ chăm chăm vào khuyết điểm của cô mà thôi.Miễn là nạn nhân không hoàn hảo, mọi thứ mà kẻ bạo lực mạng làm đều được cho là đúng.Miễn là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tô Nguyệt, giá cổ phiếu của tập đoàn họ Lục sẽ không giảm