Vẫn có người kể cho Lục Thành nghe chuyện mẹ Lục bị ngã cầu thang, Lục Thành tức tốc trở về nhà họ Lục trong đêm, chờ hắn an ủi mẹ xong, quát mắng em gái còn đang thút thít.
Vừa về phòng ngủ chân trời đã hửng sáng.Gần như lúc hắn đặt chân vào phòng, Quý Vũ đã tỉnh giấc, nhìn thân hình mơ hồ trước giường, cô lười biếng duỗi người, tự nhiên nhường ra một vị trí, chỉ là giây tiếp theo lập tức tỉnh táo.Bầu không khí thoải mái phút chốc biến mất, cô ngồi thẳng dậy, dịu dàng nhìn Lục Thành: “Sao mới sớm như vậy đã về rồi?”Tạch.Đèn phòng nháy mắt sáng lên, Quý Vũ khó chịu nheo mắt lại, nhưng nụ cười yếu ớt vẫn luôn hiện hữu trên môi.Lục Thành đen mặt nhìn cô một lúc rồi trách cứ: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện quan trọng như vậy mà sao cô không nói tôi biết?”Lại là cái tật thích ăn miếng trả miếng, thật không hổ là nhà họ Lục, tật xấu giống hai người kia như đúc.Ý cười trên môi Quý Vũ biến mất, cúi đầu đáp: “Bác sĩ đã tới rồi, nói mẹ cũng chỉ bị dọa sợ thôi, cũng không đến mức bị thương…”“Dù như vậy thì vẫn nên gọi tôi về.” Lục Thành không vui cắt lời.Quý Vũ liếc hắn, đáy mắt lộ ra chút chua xót: “Em biết chứ, nhưng mà…em sợ lúc anh về sẽ trách Kiều Kiều, càng sợ làm phiền anh ôn chuyện với Thanh Thanh..”Lục Thành nghe nguyên nhân phía trước không phản ứng gì, nhưng sau khi nghe đến tên Chu Thanh Thanh, đáy mắt bắt đầu xuất hiện tia kinh ngạc.“Thật ra Kiều Kiều nói đúng, nếu ngày xưa Thanh Thanh không ra nước ngoài thì em cũng sẽ không trở thành vợ anh, cho nên em đối với anh, đối với Thanh Thanh cảm thấy rất áy náy, em biết anh còn thích cô ấy.” Quý Vũ không cho hắn cơ hội phản ứng, tiếp tục tự biên tự diễn: “Lúc trước em biết cô ấy đột nhiên rời đi nên anh không thể nói một câu chào tạm biệt tử tế, vì vậy em muốn cho hai người thêm thời gian để trò chuyện vui vẻ.”Lục Thành cau chặt mày, sau một thoáng im lặng mới dò hỏi: “Từ khi nào cô trở nên hào phóng như vậy?”Trong lòng hắn Tô Nguyệt chính là một quả hồng mềm, cho dù bị nắn b/óp thế nào đều không hề oán trách nửa câu, nhưng dục v/ọng chiếm hữu của cô đối với hắn rất lớn.
Hắn chỉ mới nói chuyện cùng phụ nữ khác mấy câu, cô đã nghi ngờ đủ kiểu, sợ hắn sẽ bỏ cô đến với người khác.
Tại sao bây giờ đột nhiên trở nên rộng lượng như vậy?Đối với nghi vấn của Lục Thành, hệ thống trong đầu Quý Vũ nhắc nhở: “Quý tiểu thư, nếu hắn phát hiện ra cô không phải là Tô Nguyệt thật sự, nhiệm vụ sẽ tự động thất bại, tốt nhất cô nên dập tan nghi ngờ của hắn đi.”Quý Vũ mặt không đổi sắc, áy náy nói với Lục Thành: “Em không hề rộng lượng, nhưng cô ấy là bạn tốt nhất của em, còn anh là người đàn ông em yêu nhất, so với cảm xúc của bản thân thì em muốn anh và cô ấy không còn điều gì tiếc nuối hơn.”Lục Thành im lặng, đối diện với ánh mắt ngập nước của cô bỗng dưng động lòng.Hắn vừa mới trở về, quản gia đã ngay lập tức báo lại mọi việc hôm qua không sót một chữ, cho nên hắn biết người phụ nữ này đã phải trải qua chuyện gì, chỉ là lúc ấy trong lòng lo lắng cho mẹ nên cũng không có thời gian nghĩ kỹ lại mọi thứ.Giờ đây nhìn khoé mắt cô phiếm hồng hắn mới chợt nhớ ra, hôm qua cô mới là người chịu thiệt thòi nhất.
Bị hiểu lầm, bị nhục mạ, nửa đêm còn suýt nữa bị đuổi khỏi Lục gia, thế nhưng cô chưa hề nhắc qua, không những bao dung cho em gái của hắn mà còn hiểu chuyện không cản trở hắn gặp mặt Thanh Thanh.Cô phải có bao nhiêu dịu dàng mới có thể ôm vào lòng những nỗi oan ức ấy?“A Thành?” Quý Vũ gọi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: “Tại sao anh không nói gì?”Lục Thành bừng tỉnh, ánh mắt nhìn cô bỗng dưng có chút dịu dàng, hắn nâng đôi tay khớp xương rõ ràng lên muốn xoa đầu cô, đúng lúc này Quý Vũ đột nhiên hắt hơi, phun hết nước bọt lên mặt hắn.Lục Thành: “…”“Xin lỗi anh, hình như em bị cảm.” Quý Vũ tỏ vẻ áy náy.Hệ thống: “…” Bình thường lúc cô hắt hơi cũng không phun ra nhiều nước bọt như vậy, có thể thấy được cô cực kỳ chán ghét Lục Thành.Một cái hắt hơi của Quý Vũ khiến không khí ái muội bị đánh tan, Lục Thành khó chịu lau đi nước bọt trên mặt.Hắn vừa mới gặp Chu Thanh Thanh nên đối với Tô Nguyệt vốn chả có bao nhiêu hứng thú, vậy mà lại bị phun nước bọt nên hắn càng không muốn ở lâu, cho nên đành tùy tiện viện cớ: “Cô không khỏe thì ngủ tiếp đi, tôi đi qua xem mẹ thế nào.”“Vâng.” Quý Vũ nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nhìn thấy hắn đi ra khỏi phòng, mặt cô lập tức lạnh đi.Lục Thành trong cốt truyện cũ chưa từng dịu dàng xoa đầu Tô Nguyệt.Sau khi hắn vừa thốt ra câu “Nếu cô vô tội, cô ấy sẽ bị mắng chửi” khiến Tô Nguyệt rơi vào tuyệt vọng thì Chu Thanh Thanh khoác áo choàng tắm xuất hiện trước mặt cô, đỏ bừng mắt nấp trong lòng Lục Thành, nói với cô câu xin lỗi.Tô Nguyệt không nghĩ mình muốn nghe câu nói xin lỗi của Chu Thanh Thanh, cô chỉ mong muốn khôi phục danh dự của bản thân, muốn Lục Thành trở về bên cạnh mình, nhưng mà bọn họ đều đồng lòng không đáp ứng, Lục Thành thậm chí còn lạnh mặt uy hiếp cô: “Đừng có vô cớ gây sự, về nhà chờ đi, tôi sẽ giải quyết êm xuôi, nếu không thì tôi mặc xác cô.”Tuy hắn nói “êm xuôi” là thế nhưng hoàn toàn không đề cập tới sự trong sạch của cô, trước sự chứng kiến của Chu Thanh Thanh, hắn càng thêm mất kiên nhẫn với cô.
Lời nói ra như vàn ngạn con dao đâm cô thương tích đầy mình.Lúc bị mẹ chồng em dâu khinh thường gây khó dễ cũng chưa từng làm cô muốn bỏ cuộc, vậy mà chỉ vì Lục Thành đuổi cô đi như một con chó trước mặt Chu Thanh Thanh lại khiến cô đột nhiên cảm thấy không thể kiên trì nổi nữa.Tô Nguyệt hồn bay phách lạc rời khỏi khách sạn, nhận được điện thoại của cha trên đường, ông vừa mắng vừa tỏ ý khuyên cô về nhà, thế nhưng vì lòng tự tôn cùng áy náy nên Tô Nguyệt cũng không quay về mà nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, sau khi ra khỏi phòng lập tức tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn.Lục Thành nhận được thoả thuận ly hôn thì một tuần sau mới tìm gặp cô, lúc nhìn thấy cô, hắn ngay lập tức nhận lỗi, nói rằng trải qua mấy ngày tự vấn, hắn phát hiện bản thân không thể rời khỏi cô, cũng không nghĩ đến việc muốn ly hôn với cô, còn thề non hẹn biển sẽ không qua lại với Chu Thanh Thanh nữa, về sau sẽ tận tâm đối tốt với một mình cô, những điều tiếng trên mạng cũng sẽ giải quyết hết.Người mà cô luôn khao khát rất nhiều năm cứ như vậy quỳ gối trước mặt cô, còn rất nhanh chóng giải quyết mọi rắc rối, tuy khác với phương pháp cô muốn xử lý nhưng cuối cùng cô vẫn thoả hiệp.Thời gian sau đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong những năm tháng hôn nhân của Tô Nguyệt, Lục Thành không còn liên lạc với Chu Thanh Thanh nữa, mỗi ngày về nhà đúng giờ, ở công ty cũng thường xuyên nhắn tin cho cô, khiến cô ảo tưởng bản thân đang chìm sâu trong mật ngọt tình yêu.Mãi cho đến lúc ảnh chụp mẹ Lục dẫn Chu Thanh Thanh đi khám thai bị lộ ra, cô mới rõ “không giữ liên lạc” nữa chỉ là giả, từ đầu đến cuối Chu Thanh Thanh đều ở nhà họ Lục dưỡng thai, còn cái mà Lục Thành gọi là đi làm mỗi ngày cũng chỉ là về nhà chăm sóc cho Chu Thanh Thanh.Mà sở dĩ Lục Thành hao tổn tâm cơ lừa cô chỉ là vì trong tay cô còn giữ cổ phần của Lục thị.Lúc trước cô rót vốn cho Lục thị, Lục Thành sĩ diện từ chối nhận bố thí nên trước khi kết hôn một hai đòi ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với cô, xem như Tô Nguyệt sở hữu tiền vốn cổ phần, bọn họ không ai nợ ai.
Tô Nguyệt quá yêu hắn nên cho dù không muốn rạch ròi như vậy nhưng cô vẫn chấp thuận.Hiện giờ Lục thị ngày càng phát triển, 7% cổ phiếu lúc trước cũng đủ khiến bọn họ tái xuất một lần nữa, vì để đảm bảo tiếng nói của Lục gia vẫn có quyền tuyệt đối ở Lục thị,