Vì chuyện mẹ Lục bị ngã nên bầu không khí ở nhà họ Lục không tốt lắm, khi Quý Vũ ăn bữa sáng đã không còn thấy ai ở phòng ăn.“Những người khác đâu rồi?” Cô ôn hoà hỏi người giúp việc.Người giúp việc: “Thưa phu nhân, mọi người đã ăn xong rồi ạ.”Cho nên không có ai làm phiền cô? Tâm tình Quý Phù đột nhiên trở nên vui vẻ, chờ người giúp việc rời đi, cô cầm đũa bắt đầu tập trung ăn uống.Hệ thống nhìn cô ăn hết một chén cháo trứng gà cùng một lồng xíu mại hấp, tiếp theo lại cầm lấy chiếc bánh mì sandwich, cuối cùng nó không nhịn được: “Quý tiểu thư, cô có thấy mình ăn hơi nhiều rồi không?”Quý Vũ nhìn sandwich trong tay: “Thực ra thì đúng là hơi nhiều so với khẩu phần ăn bình thường của phụ nữ trưởng thành.”“Tôi thấy cô mà cứ ăn nhiều vậy thì sẽ đau dạ dày đấy.” Hệ thống chân thành đề nghị: “Để đảm bảo cơ thể khoẻ mạnh, cô vẫn nên ăn ít một chút thì hơn.”Quý Vũ bĩu môi: “Khó lắm tôi mới giữ được cho cái dạ dày khỏe mạnh nên muốn nhân cơ hội ăn nhiều một chút, vậy mà cũng bị người ta quản.”Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đặt bánh sandwich xuống.Đúng thật lúc nãy cô ăn hơi nhiều, nếu bệnh dạ dày tái phát là do cô chưa đủ nghiêm khắc với bản thân.Nhìn cô đặt bánh sandwich xuống, hệ thống thở dài nhẹ nhõm, bỗng dưng thấy mình chuyện bé xé ra to –Chỉ số sức khỏe của Tô Nguyệt tốt, ăn ít đồ này sẽ không mấy ảnh hưởng.“Hay là cô lấy sandwich ăn tiếp đi.”Quý Vũ: “?”Nhưng Quý Vũ cũng không ăn nữa, bởi vì lúc này Lục Thành đang bước từ trên tầng xuống.Nhìn cô ngồi yên lặng ở phòng ăn, Lục Thành – người vừa bị tiếng khóc của Lục Kiều tra tấn cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, nếp nhăn giữa hàng lông mày dần giãn ra.“A Thành, lại đây ăn chút gì không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.Ánh mắt Lục Thành khẽ động: “Tôi ăn rồi, cô mau ăn đi rồi chúng ta về.”“Em cũng ăn rồi, chúng ta đi thôi.” Quý Vũ vội vàng đứng dậy, giả vờ như chưa ăn no nhưng vì không muốn để hắn phải đợi mình, ‘làm bộ’ như ăn no rồi.Thái độ Lục Thành hoà hoãn đi: “Cô ăn đi, không sao, tôi có thể chờ.”“Hình như hắn đã kiên nhẫn với Tô Nguyệt hơn.” Hệ thống suy tư.Quý Vũ bình tĩnh nhìn Lục Thành bước đến, nhận lấy áo khoác trong tay hắn, nói: “Em no thật mà, đi thôi anh.”Tuy Lục Thành kiên nhẫn hơn với Tô Nguyệt nhưng phần kiên nhẫn này chưa đủ để hắn khách khí tận hai lần, thấy Quý Vũ vẫn kiên trì không muốn hắn chờ nên hắn đành nghe lời đồng ý.Khi trở về đổi thành Quý Vũ lái xe, Lục Thành cả đêm không ngủ, vừa lên xe đã nằm thiếp đi.Khoé mắt Quý Vũ liếc quầng thâm mắt nhàn nhạt của hắn, tò mò hỏi hệ thống: “Hôm qua hắn ta ngủ với Chu Thanh Thanh chưa?”“Dựa theo cốt truyện có vẻ là chưa đâu.” Hệ thống trả lời.Quý Vũ thất vọng: “Sao còn chưa ngủ, có phải hắn ta ‘không được’ không vậy?”Hệ thống: “?”“Cậu có thuốc gì trị l.i.ệ.t d.ư.ơ.ng không?” Ngón tay Quý Vũ như có như không gõ lên vô lăng, thuận miệng hỏi.Hệ thống đóng băng trong một giây: “Chỉ số sức khoẻ của hắn ta rất cao.”“Không có ý gì đâu, cứ đem cho hắn dùng, coi như thúc đẩy tiến độ với Chu Thanh Thanh.” Quý Vũ dừng đèn đỏ, nói tiếp: “Bây giờ mà chưa muốn thì hai ngày nữa cũng sẽ muốn thôi.”Hệ thống không biết nên đáp lại thế nào nên dứt khoát giả chết, Quý Vũ nói thêm mấy câu, thấy nó không đáp lại, khoé môi nhếch lên độ cong không dễ thấy.Lần thứ một vạn trêu chọc hệ thống, thành công.Từ nhà họ Lục về đến nhà riêng không đến một giờ, lúc gần đến nơi, di động Lục Thành bất ngờ vang lên khiến hắn bừng tỉnh, vừa thấy cái tên trên màn hình hiển thị hắn bỗng trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nói với Quý Vũ: “Dừng xe.”Quý Vũ lập tức tấp xe vào lề đường.Không đợi cô dừng hẳn, Lục Thành nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, hậu quả là một chân vừa chạm đất thì chiếc xe vẫn di chuyển về trước một đoạn, hắn không cẩn thận nên bị mất thăng bằng ngã trên mặt đất.“Anh không sao chứ?!” Quý Vũ hoảng sợ.Lục Thành cắn răng đứng dậy, gối quần bị rách một mảng to, hẳn là bị thương không nhẹ.“Em xin lỗi, lâu rồi em không lái xe.” Quý Vũ vừa nói vừa cởi dây an toàn bước xuống đi đến xem tình trạng của hắn.“Đừng xuống đây.” Lục Thành tức giận ngăn lại, liếc nhìn màn hình di động tối đen, thờ ơ nói: “Tôi không sao, cô đợi trên xe đi, tôi đi nghe điện thoại.”Dứt lời lập tức đóng cửa xe lại, đi xa tầm mười bước mới bắt đầu gọi đi.Quý Võng rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: “Đầu gối mà bị thương thì chỉ vất vả cho Chu Thanh Thanh phải cưỡi bên trên.”“…Biết ngay là cô cố ý.” Hệ thống cố tình xem nhẹ lời nói của cô.
Tuy rằng tuổi giả thiết của nó là 27 tuổi nhưng nó là hệ thống chưa đến thành niên đó, nó có quyền từ chối những trò đùa phóng túng của người làm nhiệm vụ.Quý Vũ bị vạch trần còn tỏ vẻ đứng đắn: “Ai bảo ngày hôm qua hắn đi nhanh như thế làm gì.”Thoạt đầu hệ thống hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới biết cô đang nhắc tới hôm qua, khi cô và Lục Thành cùng nhau đi về nhà họ Lục, Lục Thành đi rất nhanh phía trước, còn cô chỉ có thể chạy chậm theo sau, cô còn nói muốn đánh gãy chân Lục Thành.….Vậy nên cuối cùng cô vẫn làm thật?Hệ thống nhìn dáng vẻ hờ hững của Quý Vũ, đột nhiên hoài nghi –Cái tính cách có thù tất báo này, Bùi Quyện Tư khẳng định có thể cưỡng ép giữ cô ấy bên người?Không đợi nó cẩn thận suy nghĩ, Lục Thành đã vội vã bắt xe đi mất, toàn bộ quá trình đều không nhìn sang bên này.Quý Vũ tỏ ra rất thản nhiên đối với chuyện này: “Hắn bắt xe đi chứ không có ném tôi ở đây rồi lấy xe đi, có phải hắn vẫn còn lương tâm không?”“Cũng có thể là do đầu gối hắn đau nên không thể lái xe.” Hệ thống đột nhiên chen ngang.Nó vừa dứt lời Quý Vũ lập tức im bặt, lúc nó vẫn đang suy nghĩ có phải mình lại nói sai gì hay không, Quý Vũ ý tứ sâu xa nói: “Tiểu Bùi, cậu không thể tích cực hơn, suy nghĩ về điểm tốt của người khác được à?”Hệ thống: “….” Cái người động một chút là muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay như cô thì có tư cách gì khuyên nó suy nghĩ tích cực?Bị Quý Vũ phản bác, hệ thống hoàn toàn thành thật, ngay cả khi cảnh vật trên đường về nhà khác lạ vẫn im lặng, cho đến khi cô đánh xe đến cổng lớn khu biệt thự, nó mới mở miệng dò hỏi:“Cô muốn về nhà?”Nó nói ‘nhà’, không phải là nhà của gia đình họ Lục, càng không phải là nhà riêng của Tô Nguyệt và Lục Thành, mà là nơi Tô Nguyệt lớn lên từ nhỏ, nhà họ Tô.Đang là giờ hành chính buổi sáng, trong khu dân cư không có mấy ai, Quý Vũ lấy điện thoại ra, dựa vào trí nhớ của Tô Nguyệt gọi đến một số điện thoại.Chuông vang một lúc lâu, mãi đến khi tiếng chuông cuối cùng sắp kết thúc đối phương mới nhấc máy, hỏi với vẻ không thể tin: “Nguyệt Nguyệt?”Quý Vũ nghẹn ngào trong nháy mắt: “Mẹ ơi, con đang ở cửa tiểu khu.”Người mà cô gọi là mẹ này, cũng là vợ hiện tại của cha Tô, mẹ kế của cô – Kim Phỉ.Sau khi mẹ Tô Nguyệt mất tròn một năm, cha Tô đã kết hôn với Kim Phỉ, lúc ấy Kim Phỉ mới hai mươi mốt tuổi, chỉ lớn hơn Tô Nguyệt gần mười tuổi.Bởi vì khoảng cách tuổi tác không lớn, Tô Nguyệt lại là con vợ trước nên nhiều người nghĩ mối quan hệ giữa hai người không tốt, lúc trước còn có lời đồn đoán cha Tô đoạn tuyệt quan hệ với Tô Nguyệt là do Kim Phỉ ở giữa châm ngòi.Nhưng sự thật Kim Phỉ đã lấp đầy chỗ trống của người mẹ trong cô, vì chăm sóc cho Tô Nguyệt mà thậm