Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hắn nhíu mày bất mãn nói, "Lại đây"
Tống Giản mới do dự một chút đã bị đối phương trực tiếp bắt lấy cánh tay kéo qua.
Vì thế nàng yên lặng bị hắn ôm vào lòng, vầng trán khẽ khàng đặt lên xương quai xanh của hắn nhưng hai tay lại cẩn thận rút ở trước ngực mình.
Trong đêm tối, Nam Cung Thuần vẫn như thể thấy được nhất cử nhất động của nàng. Giọng của hắn trong bóng đêm phá lệ trầm thấp, "Vẫn còn sợ ta? Hửm?"
Tống Giản không tiếng động mỉm cười.
Nam Cung Thuần nói, "Không dám chạm vào ta?"
Tống Giản do dự một chút đáp, "Thật sự cũng không phải như vậy"
Chỉ là...
Làm một nữ phụ thuần ái văn, trong thời gian công tác, nàng chưa từng gặp được tình huống phải nhảy qua cốt truyện nhiều lần như vậy.
Những thế giới trước đây nhiều nhất chỉ nhảy qua một lần, thậm chí đại đa số thời gian, toàn bộ hành trình đều không cần nhảy qua. Hiện tại mới bao lâu đâu mà đã nhảy qua tận hai lần.
Nhưng cổ đại có thể là như vậy chăng?
Tống Giản nghĩ thầm.
Dù sao nếu so sánh giữa thế giới cổ đại và hiện đại, thế giới cổ đại rõ ràng hoang dã hơn rất nhiều.
Nhận ra nàng không chịu thân cận, Nam Cung Thuần có chút không vui nói, "Vậy ngươi đang tức giận?"
"Tức giận?"
Nam Cung Thuần nghẹn lời trong chốc lát mới nói, "Về chuyện ám vệ"
"Không sao cả", Tống Giản hiện tại mới nhớ đến việc này, vốn dĩ nàng không phải thật sự muốn một người ám vệ, chỉ là muốn tìm đề tài để hiểu biết thêm về Dạ mà thôi. Bởi vậy nàng vô cùng thiện giải nhân ý nói, "Là ta yêu cầu quá đường đột"
"Hừ", ai ngờ Nam Cung Thuần nghe xong càng không cao hứng, "Thế nào, ngươi thật sự định xem Nam Cung Tĩnh như ám vệ?"
Tống Giản, "..."
"Ngài... nghe thấy sao?"
Hai cha con các người, trên phương diện nghe lén người khác nói chuyện thật đúng là di truyền...
"Sao có thể như thế được", nàng giải thích, "Hắn vẫn là một đứa trẻ, ta sao có thể thật sự... Nhưng phần tâm ý kia đương nhiên làm ta rất cao hứng"
Nam Cung Thuần lạnh như băng nói, "Nó đã sáu tuổi, không thể xem là còn nhỏ"
Nghe thế, Tống Giản không nhịn được nói, "Giáo chủ..."
"Hửm?"
"Khi còn nhỏ... ngài sống thế nào?"
Một đứa trẻ sáu tuổi lại không thể tính là còn nhỏ vậy nên xem là gì đây?
Nam Cung Thuần vì sao lại có suy nghĩ không có tình người như vậy?
"Lúc ta sáu tuổi...", nghe được Tống Giản dò hỏi, Nam Cung Thuần như đắm chìm vào hồi ức, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Vào lúc Tống Giản nghĩ hắn sẽ không trả lời mình, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ tiếp tục, "Lúc ta sáu tuổi không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi"
Đối với bối cảnh của thân thế này, Tống Giản một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thân thế nam chủ và nam phụ càng thảm bao nhiêu nhân khí sẽ dễ dàng cao bấy nhiêu.
"Khi ngài còn nhỏ... lúc sáu tuổi đã giết rất nhiều người sao?"
"Khi đó từng giết bao nhiêu người, ta đã quên mất", Nam Cung Thuần không cho là đúng nói, "Nhưng về lần đầu tiên giết người, ta ngược lại vẫn nhớ rõ ràng... Ngươi muốn nghe không?"
Nói tới đây, giọng điệu của hắn mang theo ý cười trào phúng, như thể chắc chắn Tống Giản sẽ vì sợ hãi mà co rúm người.
Tống Giản quật cường đáp, "Ngài cứ nói xem"
"Sáu người, ta dùng cái dùi lén giấu được, đâm vào cổ họng từng người bọn chúng"
Trong bóng đêm, ngón tay Nam Cung Thuần dường như mô phỏng mà bóp chặt yết hầu của nàng.
Tống Giản mở to hai mắt, thanh âm bất giác khàn đi rất nhiều, "Vì sao ngài lại phải giết người?"
Nam Cung Thuần trầm mặc trong chốc lát, sau đó thay bằng giọng điệu cổ quái mang theo chút sung sướng, "Thật hiếm khi thấy được ngươi tò mò về ta như vậy, nhưng nói cho ngươi cũng không sao. Khi đó, ta là chỉ là một đứa ăn mày nhỏ bé, mấy tên ăn mày lớn hơn vài tuổi thấy ta lẻ loi một mình liền muốn khi dễ ta"
Nói tới đây, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, buông bàn tay đang bóp cổ nàng ra.
"Ngươi từ nhỏ sống và lớn lên trong khuê phòng, chắc hẳn không biết có vài nam nhân muốn nữ nhân đến phát điên, cái gì cũng có thể làm được. Bọn chúng cho ta quần áo của nữ nhân, muốn ta giả trang thành nữ để tìm vui. Ta giả vờ thuận theo, sau đó trộm một cây dùi giấu trong tóc"
"Ta nói muốn tắm rửa, muốn đi đến bờ sông. Sau đó ở phía sau một tảng đá lớn, ta bảo bọn chúng từng người bước vào. Có lẽ cảm thấy ta không thể phản kháng nên chúng một chút phòng bị cũng không có. Khi kẻ đầu tiên bước đến, ta lập tức dùng cái dùi đâm chết hắn"
Thanh âm hắn trong đêm tối bình tĩnh, nhàn nhạt, nhưng lời thốt ra lại khiến người ta sởn tóc gáy, "Ta còn nhớ rõ, mỗi lần giết xong một người, ta liền đẩy hắn xuống sông... Sau đó lại nói cho kẻ đến sau rằng, kẻ đó bỏ đi rồi... Một tên lại một tên..."
"Giết đến cuối cùng, ta hoàn toàn chết lặng. Tay ta tê rần, ta đứng ở đó, bốn phía một mảnh đen kịt... Chẳng khác gì hiện tại không có một chút ánh sáng"
Nghe hắn nói lúc đó giống hiện tại khiến Tống Giản không kiềm được theo bản năng khẽ co rụt lại.
Bất giác, nàng nghĩ bản thân không phải đang nằm cạnh một con người mà đang nằm cạnh một dã thú.
Nhận thấy được nàng sợ hãi, giọng điệu Nam Cung Thuần lập tức trở nên có chút phức tạp vi diệu, "Ánh trăng trên trời sáng là thế nhưng ở chốn nhân gian, dù duỗi thẳng tay vẫn như cũ không thấy được năm ngón. Ngươi biết không, lần đầu trông thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi chẳng khác gì ánh trăng trên trời"
Tống Giản mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì Nam Cung Thuần đã thấp giọng cười, "Ta muốn thử xem ta có thể kéo ánh trắng xuống khỏi bầu trời và chiếu sáng ta hay không"
Hắn duỗi tay, bắt đầu vuốt ve mái tóc của Tống Giản, người một chút cũng không dám nhúc nhích vừa động cũng không dám lộn xộn Tống Giản đầu tóc, hệt như là ác ma thầm thì với nàng, "Ta vốn tưởng mình thất bại... Ánh trăng không chịu chiếu sáng ta, tựa như buổi đêm tối tăm ngày ấy... Nó thoạt nhìn cao quý thuần khiết như vậy, lại một chút cũng không chịu chia sẻ cho người cần. Nhưng từ sau khi sinh Nguyệt nhi, ngươi tựa hồ lại như ánh trăng... Là loại ánh trăng nguyện ý vì ta, phát ra ánh sáng"
Tống Giản lúc này mới hậu tri hậu giác có phản ứng. Nam Cung Thuần hình như đang an ủi nàng.... không cần sợ hãi?
Nàng có chút không dám khẳng định, sau một hồi do dự, nàng mới thử thăm dò nói, "Vậy... Sau cái đêm đó, mọi chuyện thế nào?"
"Về sau?", thấy nàng đã nói chuyện như thường, Nam Cung Thuần vừa lòng nói,