Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Giải thích hợp lý duy nhất chính là giai đoạn này, sau khi chính văn bắt đầu sẽ chỉ bằng một câu "Trước kia hắn từng có rất nhiều nữ nhân" là xem như giải quyết xong bối cảnh giả thiết?
Giống như khi diễn viên quay phim, tuy cuối cùng chỉ có thể xuất hiện trên màn ảnh vài phút ngắn ngủi nhưng thật chất lại phải cực khổ làm việc rất nhiều giờ.
Cho rằng lời giải thích này vô cùng hợp lý nên Tống Giản lập tức không cảm thấy rối rắm.
Khi phát hiện Nam Cung Thuần chuẩn bị rời đi, nàng không nhịn được theo bản năng đứng dậy cùng hắn.
Bất quá, đã có thị nữ tiến lên hầu hạ. Vì thế sau khi nhìn trong chốc lát, Tống Giản lại yên tâm, thoải mái lần nữa nằm xuống, chỉ dùng ánh mắt bồi hắn mặc quần áo và rửa mặt.
Nam Cung Thuần quay sang nhìn nàng, không biết có phải là ảo giác không nhưng Tống Giản lại cảm thấy, vẻ mặt của hắn so trước đây hòa hoãn hơn một chút.
Hắn hỏi, "Không tiễn ta sao?"
Lúc này Tống Giản mới giả vờ có chút ngượng ngùng xuống giường.
Nàng đi đến trước mặt hắn, vốn nghĩ chỉ cần đưa hắn ra cửa liền xong, nhưng không biết vì sao, Nam Cung Thuần vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích. Hắn hoàn toàn không có ý định xoay người rời đi, dường như đang đợi nàng làm chút hành động gì đó.
Nhưng mà... Nàng nên làm cái gì đây?
Tống Giản nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, có chút khó xử thầm nghĩ...
Tiễn hắn...
Phải tiễn như thế nào?
Nếu là xã hội hiện đại, nàng còn có thể giúp hắn thắt cà vạt hay gì đó...
Ở xã hội cổ đại...
Giúp hắn sửa lại vạt áo chăng?
Nhưng dù Tống Giản có nhìn sao cũng cảm thấy quần áo đã được thị nữ hầu mặc rất tốt, không hề có chút nếp nhăn nào cả.
Nàng không khỏi nhớ lại một vài lần hiếm hoi mình làm nhiệm vụ ở cổ đại... Khi đó, nàng cơ bản đều là Hoàng hậu hay Quý phi, nhưng một thế giới có CP chính là hoàng đế bù nhìn và Nhiếp chính vương, nàng làm Hoàng Hậu không hề có cảm giác tồn tại; một thế giới khác có CP chính là hoàng đế cường thế cùng tướng quân mạnh mẽ tương ái tương sát, mà nàng làm Quý phi... Có thể vào cung tất cả nhờ vào việc nàng là muội muội của tướng quân.
Hai thế giới này, hoàng đế trên cơ bản chưa từng chạm qua nàng, càng miễn bàn đến việc buổi sáng tiễn hắn...
Đó là những thế giới khi Tống Giản mới bắt đầu công tác, bởi vì thiếu kinh nghiệm nên cuối cùng đều thất bại.
Sau đó, phạm vi công tác của nàng phần lớn đều ở hiện đại.
Vì thế hiện tại, Tống Giản có chút do dự kéo kéo vạt áo của Nam Cung Thuần.
Hắn cúi đầu nhìn nàng khẽ nhướng mày, không hiểu nàng muốn làm gì nhưng lại không có ý định đẩy nàng ra.
Lúc này Tống Giản mới nhón mũi chân, thử thăm dò mà nhẹ nhàng hôn lên cằm hắn.
"Đi đường cẩn thận"
Đành phải căng da đầu dùng cách các bà vợ ở hiện đại tiễn chồng đi làm xem sao.
...
"Dạ"
"Có thuộc hạ"
Hồi tưởng xúc cảm mềm mại in trên má kia, Nam Cung Thuần không khỏi vuốt ve miệng mình, có chút xuất thần hỏi, "Trong nhóm ám vệ có nữ không?"
"Dạ không", sau khi trả lời Dạ lại bổ sung, "Nhưng người súc dương chẳng khác nữ nhân là bao"
"Người súc dương?"
Nhắc tới từ này, Nam Cung Thuần bỗng nhớ đến một ám vệ lúc mình còn niên thiếu đã phái ra ngoài, hàng năm trà trộn trong chốn phong nguyệt làm hoa khôi nhằm tìm hiểu tin tức giúp Ma giáo.
"Ngươi đang nói đến 'Thanh Phượng'?"
"Vâng"
Thanh Phượng từ nhỏ nhờ dung mạo xinh đẹp nên được chọn nuôi dưỡng như nữ tử. Hắn sẽ uống thuốc để làm chậm lại sự phát dục đặc thù của nam giới, kích thước nơi đó sẽ vẫn nhỏ như trẻ con và không thành thục, càng mất đi công năng vốn có, không thể cùng người khác giao hợp.
Sau này hắn lại tu tập thêm thuật súc dương để bảo đảm lúc làm nhiệm vụ, nếu phải cùng nam nhân hoan ái, chỉ cần tắt đèn thì chẳng ai có thể phát giác không ổn.
Bất quá, hiện giờ hắn đã sắp hai mươi bốn tuổi, dù hình dáng có nhu hòa như nữ tử, thân hình cũng tinh tế đơn bạc hơn so với nam giới nhưng dần dần cũng lộ ra điểm bất ổn. Vì thế không lâu trước đây, lấy danh nghĩa "hoa khôi được chuộc thân", hắn đã bị triệu hồi về Ma giáo.
Nam Cung Thuần khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, Thanh Phượng hiện tại đang làm người huấn luyện trong trại ám vệ tình báo, chức trách rất trọng đại. Thứ Tống Giản muốn bất quá chỉ là món đồ chơi tiêu khiển giải sầu, có lẽ không cần Thanh Phượng tự mình ra trận.
Dạ cũng không nói thêm gì, chỉ đợi hắn định đoạt.
Sau một lúc lâu, Nam Cung Thuần lại hỏi, "Trừ bỏ Thanh Phượng, còn có người được chọn nào khác không?"
Dạ rất có nề nếp trả lời rằng, "Bẩm giáo chủ, nếu muốn ở cạnh bảo vệ phu nhân thì chỉ những ám vệ tu tập thuật súc dương mới có thể được chọn. Nhưng ám vệ đã tu tập thành công đều đã phái ra ngoài thu thập tình báo, trước mắt trong giáo chỉ còn một mình Thanh Phượng"
Nghe vậy, Nam Cung Thuần không khỏi trầm ngâm, một lát sau, hắn rốt cuộc đưa ra quyết định, "Vậy cứ để Thanh Phượng vào những lúc rảnh rỗi đến đây bồi nàng chơi đi"
Nói đến đây, hắn lại nhớ tới Tống Giản, nghĩ rằng lần này nàng nhất định sẽ cao hứng, vì thế không tự giác lại xuất thần một chốc mới tiếp tục, "Trước đây những ám vệ được phái tới trông chừng nàng rút về hết đi. Sau này sẽ do Thanh Phượng tự mình giám thị"
Dạ cúi đầu đáp, "Vâng"
...
Bên kia, Tống Giản bắt đầu ngày mới với một vấn đề như cũ, tự hỏi về diện mạo của Dạ.
Nếu hắn nhan sắc bình thường, thậm chí xấu xí như vậy trong cốt truyện tóm tắt, ám vệ của Nam Cung Nguyệt sẽ rất đẹp. Nhưng nếu mặt hắn đẹp...
Nếu mặt hắn đẹp, lại không phải thuộc CP vậy chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là do thuộc tính xung khắc, nói cách khác, hắn và Nam Cung Thuần hoặc đều là thụ hoặc đều là công. Thứ hai có lẽ hắn thuộc CP khác, thứ người ta hay gọi là CP phụ.
Nhưng mặc kệ là việc làm rõ thuộc tính sau này của Nam Cung Thuần hay việc xác người được chọn cho CP chính, cũng đều rất quan trọng.
Bỗng nhiên phát hiện đáp án cho hai điều trên đều yêu cầu tìm kiếm từ phía Dạ, Tống Giản không khỏi càng thêm để ý hình dáng thật của hắn đằng sau chiếc mặt nạ kia.
Tiếp theo, lúc Dạ lại mang một đứa trẻ mới đến đây, Tống Giản buông vải thêu trong tay, mỉm cười hỏi, "Dạ, hôm nay thời tiết có chút nóng, ngài có muốn uống nước không?"
"Không"
Tống Giản cũng không tiếp tục dây dưa để tránh khiến người khác hoài nghi. Sau khi bày tỏ một chút ý tốt, nàng khẽ gật đầu, nhìn về phía đứa trẻ hắn mang đến lần này.
"Ta có thể nhìn bộ dáng của đứa nhỏ này khi không mang mặt nạ không?"
Người lớn không nhìn được vậy nhìn trẻ em không thành vấn đề đi?
Dạ do dự một chút mới khẽ gật đầu.
Vì thế Tống Giản tháo mặt nạ của đứa trẻ kia xuống.
Chỉ thấy làn da em có chút thâm, mắt một mí, đuôi mắt xếch cao, môi mỏng, thoạt nhìn có chút hung hãn.
"..."
Tống