Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Chỉ là gần nhất còn có một chuyện khác... Rất nhanh sẽ là tiệc mừng Nam Cung Nguyệt được trăm ngày tuổi, với tính tình của Nam Cung Thuần, chắc chắn lại muốn làm rình rang.
Nếu có thể, Tống Giản hy vọng vào tiệc mừng của Nam Cung Nguyệt bù đắp lại những nghi thức bị bỏ lỡ từ khi Nam Cung Tĩnh được sinh ra tới nay. Ví dụ như lộng chương*, huyền cung**, xạ lễ***, còn có bách gia y**** và trường mệnh khóa*****.
(*Tặng một miếng ngọc trên nhọn dưới vuông cho đứa trẻ)
(**Dùng chỉ đỏ hoặc vải đỏ đeo một bộ cung tiễn nhỏ trên cửa, cầu chúc việc bắn cung cưỡi ngựa của đứa trẻ sẽ tài giỏi)
(***Đã tìm nhưng chưa thấy ️)
(****Dùng nhiều mảnh vải vụn may thành một chiếc áo cho đứa trẻ, cầu cho đứa trẻ nhận được phúc của nhiều người, ít bệnh tật, khoẻ mạnh lớn lên)
(*****Một loại trang sức làm bằng vàng hoặc bạc đeo cho trẻ em, là lời chúc phúc sống trường thọ của trưởng bối dành cho vãn bối)
Nếu chỉ để cậu đứng một bên nhìn quang cảnh náo nhiệt chỉ thuộc về Nam Cung Nguyệt, như thế không khỏi có chút... quá mức tàn nhẫn. Việc tâm lý mất cân bằng sẽ gây bất lợi cho việc trưởng thành khoẻ mạnh của một đứa trẻ.
Nhưng Tống Giản nghĩ, Nam Cung Thuần sẽ không dễ dàng đồng ý. Nàng cũng không biết lý do hắn chán ghét nhi tử của mình như thế. Cho nên nàng cũng suy xét qua việc tự mình đơn giản giải quyết vấn đề này...
Bạch ngọc chương cũng không vấn đề, đồ chơi Nam Cung Thuần tặng cho Nam Cung Nguyệt có không ít, nhưng Nam Cung Nguyệt hiện tại chỉ là một em bé, dù mỗi ngày đổi một cái, một năm sau cũng mang không hết. Vì thế Tống Giản chọn một cái đưa cho Nam Cung Tĩnh hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ là loại vũ khí như cung tiễn, Nam Cung Thuần hiển nhiên sẽ không tự tiện đưa cho nàng, ngay cả cơ hội chạm đến Tống Giản còn chưa có.
Còn về bách gia y và trường mệnh khóa...
Vải dệt nàng thật ra có rất nhiều, cũng đều là Nam Cung Thuần tặng cho Nam Cung Nguyệt, may áo Tống Giản còn có thể ngẫm lại biện pháp, nhưng trường mệnh khóa... Nàng lại không thể đi ra ngoài tìm thợ kim hoàn...
Nàng thật sự nghĩ không ra cách giải quyết, chờ đến khi Nam Cung Thuần đến, Tống Giản tuy do dự nhưng vẫn ôm tâm thái thử một lần, mở miệng trưng cầu sự cho phép của hắn.
Nhưng quả nhiên, khi nàng nhắc đến chuyện này, Nam Cung Thuần lập tức liền lộ ra vẻ mặt phiền chán.
Hắn bế Nam Cung Nguyệt nói, "Không phải ta đã nói ngươi đừng tiếp tục che chở nó như thế sao?"
"Chỉ là...", Tống Giản cảm thấy phương châm giáo dục của hắn thật sự khiến người khác khó mà tiếp thu được, "Nên có... không thể có sao...?"
Nam Cung Thuần lạnh nhạt đáp, "Nếu khi trước nó đã bỏ lỡ chứng tỏ nó không nên có, hà tất đi bù đắp? Hơn nữa, đó là đại lễ của Nguyệt nhi, Nam Cung Tĩnh dựa vào cái gì xen vào?"
Thái độ khi nhắc tới Nam Cung Tĩnh của hắn thật giống như đối phương vốn không phải con ruột mà chỉ là một đứa trẻ bị hắn tùy tiện nhặt về... Vì không thân cũng không quen nên chỉ cần không chết đã xem như cực đại thiện tâm.
Thái độ quen thuộc này khiến Tống Giản vô cùng thành thạo rũ mắt xuống, trong lòng tự nói với chính mình: Đây là công tác, đây là công tác, công ty trả lương, chỉ cần cầm tiền, không cần đặt quá nhiều cảm tình cá nhân vào, không cần đặt quá nhiều cảm tình cá nhân vào...
Nàng cứ thể đứng yên tại chỗ trầm mặc không nói, sau vài lần mặc niệm trong lòng, nàng mới hít sâu vào một hơi, chuẩn bị nói chuyện với Nam Cung Thuần.
Nhưng khi nhìn lên, Tống Giản mới phát hiện Nam Cung Thuần đã giao Nam Cung Nguyệt cho bà vú không dám thở mạnh đứng bên cạnh, hắn giờ phút này đang nhìn thẳng vào nàng.
Tầm mắt hai người vừa tiếp xúc, Nam Cung Thuần đã lên tiếng trước, "Vì sao ngươi lại quan tâm Nam Cung Tĩnh đến vậy?"
Tống Giản dở khóc dở cười nghĩ, cách nàng đối xử với cậu chẳng lẽ còn không phải nhân quyền cơ bản nhất? Chỉ vì ngươi không thèm quan tâm chút nào nên mới biến nàng thành Bồ Tát hạ phàm, thế được chưa?
"Ta chỉ là cảm thấy...", nàng bất đắc dĩ dừng một chút nói, "Trong biển người mênh mông, có thể tương ngộ một lúc cũng xem như là duyên phận khó được. Nếu có thể, ta hy vọng mỗi người đều có thể trở thành món quà trong sinh mệnh của người khác"
Tống Giản khẽ liếc nhìn Nam Cung Thuần một cái, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu, chứ không phải trở thành tai nạn và ác mộng.
Nhưng nghe nàng nói thế, Nam Cung Thuần chỉ cảm giác tư duy không hợp mà lập tức nhíu mày, "Ngươi thật quá thiện lương"
Nàng cùng nhân sinh quan, giá trị quan cùng thế giới quan của hắn, ranh giới rõ ràng như thể ban ngày và ban đêm.
Buổi tối hôm đó, sau khi hắn kể rõ quá khứ của mình, quan hệ của bọn họ quả thật có chút gắn bó hơn trước, có lẽ là do đã hiểu thêm về nhau. Nhưng đồng thời, khoảng cách giữa đôi bên cũng càng thêm rõ ràng.
Dù cho gần trong gang tấc, nhưng bọn họ lại tựa như cách một lạch trời.
Nói đến cùng, thân thế bi thảm cũng không phải là lý do để một người rơi vào bóng tối.
Có câu nói thế này, "Gien phụ trách lắp đạn, tính cách giúp nhắm chuẩn mục tiêu, còn hoàn cảnh sẽ quyết định có kéo cò hay không*"
(*Một câu trong series truyền hình Mỹ, The crime scene)
Đi đến ngày hôm nay, Nam Cung Thuần cũng không vô tội.
Do đó, Tống Giản cảm thấy tính từ "thiện lương" này nói ra từ miệng của giáo chủ Ma giáo, hẳn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên, ngay sau đó, hắn lập tức có chút chán ghét nói, "Khiến ta cảm thấy có chút ghê tởm"
Tống Giản cũng không tức giận, giọng nàng tuy mềm nhẹ nhưng giọng điệu vô cùng kiên định, "Ta chỉ muốn dùng hết khả năng khiến những người xung quanh mình có thể sống vui vẻ hơn mà thôi. Nguyện vọng này cũng quá đáng sao?"
Nhưng sự kiên của nàng tựa hồ khiến Nam Cung Thuần rất bực bội. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu âm ngoan, "Nói vậy, ngươi nhất định phải vì thứ kia mà cãi lời ta?"
"A Tĩnh..."
Tống Giản còn chưa kịp dứt lời, Nam Cung Thuần đã lạnh giọng quát lớn, "Câm miệng!"
Hắn tới gần nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng lạnh lùng nói, "Sau này nếu ngươi lại che chở Nam Cung Tĩnh trước mặt ta, ngươi bảo vệ nó một lần, ta liền quất nó mười roi"
Tống Giản mở to hai mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thật sự không nói lý lẽ.
"Ngoài ra, ta cũng nói lại lần cuối cùng, trong lễ một trăm ngày của Nguyệt nhi, ta không cho phép bất luận kẻ nào phá hư! Bao gồm cả ngươi!"
Ngữ khí của hắn cực kỳ hung ác, cường ngạnh, thanh âm lại lớn vô cùng khiến Nam Cung Nguyệt đang nằm trong lòng bà vú như đã chịu kinh hách, lập tức oa oa khóc lên.
Lúc này thân thể Nam Cung Thuần có chút cứng đờ, hắn xoay người đi, không thèm để ý tới Tống Giản, bắt đầu vụng về dỗ dành nữ nhi.
Tống Giản không lời nào để nói!
Nàng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Nam Cung Thuần, nhất thời không biết còn có gì có thể giao lưu với Nam Cung Thuần.
Xong rồi!
Tống Giản nghĩ thầm, nàng cảm thấy nhiệm vụ lần này sắp thất bại rồi...
Đi làm ba năm, nàng đã có một loại công tác trực giác. Một khi nàng