Tống Giản ngủ một giấc no nê, đợi đến khi tỉnh lại ngoài phòng vẫn sáng trưng khiến nàng nhất thời không biết hiện tại là ngày tháng năm nào.
Có lẽ vì nằm quá lâu, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, lười biếng, không có lấy một chút sức lực.
Nằm trên giường gần nửa ngày, nàng mới chống ván giường, miễn cưỡng ngồi dậy.
Lập tức có thị nữ chạy đến, vui mừng nói, "Phu nhân, ngài tỉnh rồi!"
Tống Giản ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mắt là một thiếu nữ cao gầy.
Mặt nàng thon dài, dung mạo bình thường nhưng lại có một sức sống vô cùng đặc biệt, khiến người khác nhìn vào liền thấy vui vẻ.
Mà phía sau nàng, một thị nữ khác đã nâng váy, vội vã bước ra ngoài, có lẽ đi thông báo cho Nam Cung Thuần.
Tống Giản hỏi thiếu nữ xa lạ trước mặt, "Ta ngủ bao lâu rồi?"
"Từ buổi trưa hôm qua ngủ đến tận trưa hôm nay", thị nữ đó miệng mồm lanh lợi, nhanh nhẹn trả lời, "Gia chủ vô cùng lo cho ngài, ngài không biết đâu, việc ngài đột nhiên ngã xuống đã doạ gia chủ một phen hú vía.
Ngài ấy sắc mặt trắng bệch ôm ngài ngồi trên xe lăn quay về đây, ngỡ rằng ngài xảy ra chuyện gì nữa đó!"
Gia chủ...!hẳn là chỉ Nam Cung Thuần nhỉ?
Hắn có lo lắng hay phản ứng có khoa trương như những gì thị nữ này kể hay không, Tống Giản không dám nói vì chưa biết chừng nàng ta chỉ đang nói tốt cho chủ nhân mà thôi.
Vì thế Tống Giản theo bản năng hỏi, "Hắn hiện tại đang ở đâu?"
Cầu mong không vì nàng ngủ một giấc mà Nam Cung Nguyệt đã gặp nguy hiểm.
"Đã cho người thông báo rồi ạ, gia chủ nhất định rất nhanh sẽ đến.
Thật ra ngài ấy ở cạnh trông chừng ngài rất lâu, chỉ mới rời đi cách đây không lâu thôi"
Nếu chỉ nghe lời của nàng ta sẽ có ảo tưởng Nam Cung Thuần là một nam nhân tốt đến nhường nào.
Tống Giản nhìn nàng ta, cảm nhận được sự nỗ lực tâng bốc chủ nhân nhà mình, hơn nữa sắc mặt thị nữ này còn vui vẻ hoạt bát, ngôn hành cử chỉ, thậm chí có chút yêu kiều đến làm ra vẻ, nhưng là loại làm người thấy đáng yêu mà không phải chán ghét.
Những người như vậy rất hiếm thấy.
Ở hiện đại cũng chẳng có mấy người có thể biến chữ "ra vẻ" vốn mang nghĩa xấu biến thành từ trung tính, thậm chí còn thiên về nghĩa tốt.
Tống Giản không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc nói, "Ngươi quả thật rất biết ăn nói"
"Thật ạ?", nàng ta ngẩn người, chợt cười nói, "Không đâu ạ, nô tỳ chỉ đang nói thật thôi"
Những thứ khác không nói, thái độ công tác này quả thật đáng tán thưởng, vừa không khiến người khác cảm thấy lạnh nhạt, khoảng cách, vừa không phải loại quá mức nhiệt tình vì dụng tâm kín đáo.
Tuy có chút quá hoạt bát, nhưng vì đủ thân thiện nên trong hoàn cảnh này, bất giác đem đến vài phần an ủi.
Tống Giản lập tức có chút tò mò về đối phương, "Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ? Nô tỳ tên Phi Điểu! Phu nhân tên gì?"
"Tống Giản", Tống Giản lấy gối đầu lót ra sau lưng, dựa vào đầu giường, nhìn nàng ta nói, "Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi giống một tiểu làm tinh* không?"
(*Chỉ người thích làm vẻ nhưng vẫn đáng yêu)
"Tiểu làm tinh?", Phi Điểu ngẩn người hỏi, "Có ý gì? Là nói ta quá làm vẻ sao?"
"Ấy...", nàng không thể phủ nhận, nhưng nếu nói "đúng vậy" tựa hồ lại rất khó giải thích.
Tống Giản khẽ lắc đầu, cười nói, "Là nói ngươi thật đáng yêu"
"Ta? Ta đáng yêu sao?", Phi Điểu tức khắc mở to hai mắt, bưng mặt nói, "Ta nơi nào đáng yêu chứ? Chưa có ai nói ta đáng yêu cả! Ta lớn lên không đẹp chút nào nha"
Nàng xác thật không sở hữu một diện mạo vừa liếc nhìn sẽ bị kinh diễm, đứng trong đám đông cũng không hề nổi bật.
Nhưng nếu nhìn kĩ, bản thân nàng lại có một mị lực rất khác biệt.
"Ta cảm thấy khá tốt", Tống Giản nói, "Có câu nói thế này, nữ nhân không nhất định vì xinh đẹp mà đáng yêu, nhưng có thể vì đáng yêu mà xinh đẹp"
Phi Điểu tức khắc lộ vẻ ngượng ngùng, "Được một vị mỹ nhân xinh đẹp như phu nhân khích lệ thế này khiến bổn...! Ta cảm thấy thật sự vui vẻ"
Lúc này, vị thị nữ ban nãy chạy đi thông báo bước vào phòng, hiển nhiên phía sau còn mang theo người.
Quả nhiên, ngay sau đó, Nam Cung Thuần liền ngồi trên xe lăn được Dạ đẩy vào.
Lúc trước vì rơi xuống vực nên tay chân hắn đều bị thương, đương nhiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Không biết hôm qua nàng ngã lên người hắn có đụng đến vết thương cũ không?
Nhưng dù ngồi trên xe lắn, thần thái, khí độ của Nam Cung Thuần lại chẳng thua kém gì so với lúc đi đứng bình thường.
Hắn mặc một bộ áo gấm màu tím đậm, chất vải mềm mại theo từng hành động của hắn, lấp lánh hệt như dòng nước, thấp thoáng có thể nhìn thấy những hoa văn chìm đẹp đẽ quý giá, rực rỡ lại không quá nổi bật.
Cổ áo tinh tế dán sát cổ cùng phần tay áo to rộng, lộ ra một đường áo trong trắng tinh, khí độ có vẻ vô cùng bất phàm, chẳng khác gì thần tiên công tử.
Phi Điểu vội vàng cúi đầu lui sang một bên.
Tống Giản dựa vào đầu giường suy nghĩ, hiện tại đứng lên đã không còn kịp cho nên nàng dứt khoát ngồi đó, nhìn thẳng về phía hắn.
Hắn khẳng định nghe được đoạn đối thoại của nàng và Phi Điểu, cho nên sau khi liếc nhìn Phi Điểu hắn mới nhìn sang Tống Giản.
"Thái độ của ngươi dành cho nữ tử xa là còn tốt hơn dành cho Nguyệt nhi"
Tống Giản phát hiện Nam Cung Thuần như muốn vin vào đề tài "thất trách" để chèn ép và hạ bệ mình, nàng không khỏi lạnh nhạt nói, "Đừng nói chuyện theo kiểu của những bậc cha mẹ nữa, ngươi muốn làm gì ta thì cứ nói thẳng đi"
Nam Cung Thuần lại trầm giọng nói, "Chúng ta vốn dĩ chính là cha mẹ của Nguyệt nhi"
Tống Giản nhìn chằm chằm hắn, hơi nghiêng đầu, mang chút châm chọc nói, "Cho nên ngươi bắt chúng ta về là vì muốn có hai người sắm vai thê tử và nữ nhi, cùng ngươi chơi trò gia đình sao?"
Nam Cung Thuần hiển nhiên vô cùng bất mãn với ngữ khí kia của nàng, nhưng không biết nhớ đến gì đó, hắn lại nhịn xuống.
"Ta biết ngươi không sợ chết", đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Tống Giản nói, "So với giết ngươi, khiến ngươi chỉ có thể sống bên cạnh ta, nhìn ta mỗi ngày sống khoẻ mạnh, mới càng khiến ngươi thống khổ"
"Cho nên ngươi yên tâm", Nam Cung Thuần nheo mắt nói, "Ta sẽ không giết ngươi"
Trên thực tế, hắn vẫn chưa quyết định được mình phải làm gì với Tống Giản.
Hắn vốn nghĩ, khi tìm được nàng, hắn đương nhiên sẽ không chút lưu tình tra tấn nàng một phen để trừng phạt sự phản bội của nàng năm xưa.
Chỉ có như thế, hắn mới có thể phát tiết hết nỗi hận trong lòng.
Nhưng sau khi trải nghiệm chuỗi cảm giác "mất mà tìm lại, được rồi lại mất, mất lại tìm thấy", lúc Nam Cung Thuần nhìn Tống Giản, hắn bỗng nhiên phát hiện, nàng cứ như thế dựa vào giường cũng rất tốt.
Hắn thậm chí có thể tha thứ mọi chuyện nàng từng làm, chỉ cần để hắn nhìn nàng như vậy, bất giác lại cảm thấy rất tốt.
Có lẽ vì nàng quá đẹp, giống một thứ đồ sưu tầm trân quý, nên chỉ cần nàng có thể quay về bên hắn, hắn sẽ không so đo những chuyện khác nữa.
Nhưng suy nghĩ kia, hắn sẽ không nói với bất kì ai.
Cho nên Nam Cung Thuần đôi khi nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm kia của Tống Giản, hắn cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã không trách nàng từng phản bội thế mà nàng lại chẳng biết hắn có bao nhiêu nhượng bộ mình!
Chưa từng có nữ nhân nào để lại ấn tượng sâu sắc đến thế trong lòng hắn.
Nếu ngay từ đầu chỉ là mê luyến sắc đẹp, sau này là hận thấu xương, nhưng thời gian sau khi sinh Nguyệt nhi cũng là khoảng thời gian ấm áp, hoà thuận nhất giữa bọn họ, thường thoáng qua trong lòng hắn, chậm rãi hòa tan sự phản bội và thống hận, nhè nhàng thấm vào mỗi một hồi ức cùng hoài niệm.
Cuối cùng, khi lần nữa gặp nhau, đã tạo thành chấp niệm tràn đầy.
Hắn nói ra những lời tàn nhẫn, như thể muốn cầm tù Tống Giản bên người cả đời, nhưng không biết vì sao, mặc dù thành công che giấu suy nghĩ thật của mình, Nam Cung Thuần lại như cũ không thấy vừa lòng.
Vì Tống Giản sau đó chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, thần sắc không có chút biến hóa.
Nàng đã từng suýt chút đâm chết hắn, cũng không cần phải giả vờ để lấy lòng hắn.
Hơn nữa, Tống Giản quả thật cũng không có lý do gì để đối xử dịu dàng với hắn, dù là lý do giả vờ cũng chẳng có.
Nhưng dù thừa biết là giả vờ nhưng có vô số lần, Nam Cung Thuần từng mơ thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng; nàng đưa khăn tay tự mình thêu cho hắn; cả khi họ vừa thân mật xong, nàng xoã mái tóc dài rối tung tiễn hắn ra cửa.
Hắn nhớ rất rõ bộ dáng chân tay luống cuống đứng trước mặt hắn khi đó của nàng.
Bộ dáng khó xử, không biết bắt đầu từ đâu kia vô cùng đáng yêu.
Cuối cùng, nàng khẽ hôn lên cằm của hắn, cười nhạt nhẹ giọng nói, "Đi đường cẩn thận"
Ngọt ngào, đẹp đẽ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Thuần tự đẩy xe đi đến mép giường.
Khi khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt từ mỗi bộ phận trên mặt nàng.
Nam Cung Thuần không muốn lại nhìn thấy biểu tình lạnh lẽo như thế của Tống Giản nữa.
Cho dù là phẫn nộ, căm hận hay thống khổ cũng được, còn tốt hơn dáng vẻ hoàn toàn không để hắn vào mắt thế này!
Hắn bắt lấy cằm Tống Giản, hung tợn nói, "Mấy năm nay đều là đệ tử của Văn Nhân Phác chứa chấp ngươi phải không? Mong rằng khi phải tận mắt nhìn thấy bọn chúng bị thiên đao vạn quả, ngươi cũng có thể bày ra bộ dáng ghê gớm thế này!"
Sự uy hiếp một chút cũng không nằm ngoài dự liệu khiến Tống Giản thở dài một hơi, "Ngươi chưa bao giờ cảm thấy bản thân làm sai, cũng chưa từng hối hận, phải không?"
"Hà", Nam Cung Thuần cười lạnh một tiếng như trả lời.
Hắn lạnh lùng nói, "Dạ!"
Dạ chẳng khác gì bình thường, mặt mang mặt nạ, cúi thấp đầu, quỳ xuống chờ mệnh lệnh của hắn.
"Ngày mai trước khi mặt trời xuống núi, ta muốn nhìn thấy đầu của Văn Nhân Lạc, Nam Cung Tĩnh, Đông Phương Ẩn cùng Vân Chử!"
Nghe vậy, Tống Giản cũng nhìn về phía Dạ.
Dạ bình tĩnh đáp, "Vâng"
...!
"Phu nhân, ngài còn chưa ngủ sao?"
Vừa để giám thị vừa để hầu hạ, Phi Điểu trải một tấm nệm cạnh mép giường Tống Giản để ban đêm ngủ.
Nhưng khi thấy Tống Giản đứng bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, nàng ta dừng động tác, nhẹ giọng hỏi, "Ngài còn đang nghĩ chuyện gia chủ nổi giận lúc trưa sao?"
Tống Giản lúc này mới quay đầu, nhìn nàng hỏi, "Ngươi đến nơi này được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm.
Gia chủ còn chưa đến được bao lâu, người hầu như chúng nô tỳ có thể đến bao lâu nha?", Phi Điểu ôm gối đầu, mang theo sự ngây thơ trả lời, "Hạ nhân như chúng nô tỳ, chỉ vừa được chủ nhân mua từ tay người môi giới cách đây không lâu mà thôi"
"Là dạng ký khế ước bán thân sao?"
"Dạ vâng", Phi Điểu nhăn mũi nói, "Giá bán của nô tỳ cực rẻ luôn"
Thấy thế, Tống Giản không khỏi mỉm cười.
Nàng khẽ lắc đầu nói, "Ngươi ngủ trước đi"
"Ngài đang đợi cái gì sao?"
Lời này hỏi có chút đường đột, Tống Giản đương nhiên sẽ không thừa nhận, nàng khẽ lắc đầu nói, "Không có, có lẽ vì hôm nay ngủ đến giữa trưa mới dậy nên hiện tại không buồn ngủ"
Phi Điểu suy nghĩ một chốc lại hỏi, "Vậy phu nhân có muốn thả màn trúc xuống không?"
Nàng ta nhanh nhẹn đứng lên, đi đến cạnh Tống Giản, cố ý nâng cao giọng nói, "Gia chủ có rất nhiều ám vệ, nói không chừng đang ở nơi nào đó quan sát ngài nha.
Ngài xinh đẹp thế này không thể bị những tên đó tùy tiện nhìn"
Nói xong, nàng ta liền duỗi tay thả chiếc màn trúc cột trên cửa sổ xuống.
Chính vào lúc Phi Điểu nâng màn trúc lên, nàng ta đến gần bên tai Tống Giản, bỗng nhiên nói, "Phu nhân, ngài có muốn đào tẩu không?"
Nghe vậy, Tống Giản đột nhiên sửng sốt, nàng quay đầu nhìn nàng ta, trong khoảnh khắc, còn ngỡ đối phương là người mình quen biết.
Nhưng dù nghĩ thế nào đều không có người thích hợp có thể xuất hiện cạnh