Giữa nữ phụ với nhau có một cách nói thế này, "Khi yêu đương phải thoát khỏi vai diễn nhưng khi trả thù phải nhập diễn"
Đạo lý này nói ra cũng rất đơn giản, bởi vì khi yêu đương, ngươi càng vô dục vô cầu mới càng thành thạo.
Nếu thật sự động tâm, ngược lại sẽ trở nên gò bó, lo trước lo sau, khó có thể triển khai công tác.
Nhưng khi nói đến trả thù lại cần đưa tình cảm nhân vật vào trong, đắm chìm càng sâu càng tốt.
Nếu không thể cảm nhận sâu sắc sự phẫn nộ và cừu hận của đối phương thì bản thân như cũ mang tâm thái của người ngoài cuộc.
Như vậy khó tránh việc vì cảm thấy mình và đối phương không oán không thù, khó có thể xuống tay.
Hoặc nếu miễn cưỡng trả thù được, trình độ lại không đau không ngứa, khiến người khác không hài lòng, từ đó sẽ không đủ đạt đến tiêu chuẩn "tiêu diệt cái ác, tuyên dương cái thiện, tuyên truyền năng lượng tích cực".
Việc ép buộc bản thân nghĩ rằng mình là người bị hại nói thế nào cũng là một việc khiến người khác khó chịu vì có ai thích tự tìm việc không thoải mái chứ?
Mọi người thích công tác ở thế giới hiện đại hơn không chỉ vì thế giới hiện đại tiện lợi, quen thuộc mà còn bởi trên phương diện trả thù, thế giới hiện đại văn minh hơn nhiều so với thế giới cổ đại.
Chỉ cần ném mọi việc cho cơ quan tư pháp, hiếm khi phải tự mình giải quyết kết cục.
Nhưng, công tác mà...!Sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió, không chút khó khăn?
Đã đến bước này rồi thì còn gì để nói nữa?
Đành căng da đầu tiếp tục thôi! Gặm lấy khối xương cứng này, lần công tác này không bao lâu nữa đã gần đến hồi kết, có thể kết thúc rồi!
Cho nên sau khi ngồi trên xe ngựa viết đơn xin trừng phạt xong, Tống Giản vẫn luôn tự thôi miên bản thân.
Nàng nhắm hai mắt, nghĩ thầm, ta chính là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia...!
Ta vốn dĩ vô ưu vô lự, được cha mẹ nâng niu chốn khuê phòng, đối với thế sự thiên chân ngây thơ, lại bị người làm trái ý nguyện bắt khỏi nhà, còn bị cưỡng bức mang thai sinh con, cho nên thần chí không rõ, dần dần điên loạn...!
Nghĩ vậy, Tống Giản nhíu mày, cắn chặt khớp hàm, ngón tay vô thức siết chặt phần váy trên đầu gối, theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn, không muốn nghĩ tiếp.
Ai lại muốn tiếp thu vận mệnh thế này? Ai lại muốn cảm nhận sự tuyệt vọng và thống khổ nhường ấy?
Một thiếu nữ như nụ hoa mới nhú, vốn dĩ nên được tắm gội trong cảnh xuân vô hạn lại phải chịu tàn phá, đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với cha mẹ, người thân, bị bắt sinh nhi dục nữ.
Dù đã may mắn chạy thoát nhưng cũng không thể trở về bên cạnh gia đình, trở về thế giới trước kia.
Vốn dĩ phải là một đoá hoa nở rộ rực rỡ nơi đầu cành lại bị người khác dùng vũ lực ngắt lấy, tùy ý giẫm đạp, vùi xuống bùn lầy.
Đó là việc khiến người khác phải nghiến răng tiếc hận bao nhiêu?
Nghĩ đến cuối cùng, Tống Giản hít sâu vào một hơi, bất giác cong lưng, ôm chặt chính mình.
Qua một lúc lâu, khi nàng lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Thuần như cũ nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh ở một bên, ánh mắt nàng lạnh băng, tâm cứng như sắt.
Dựa theo nguyên tắc trừng phạt thông thường, phương thức trừng phạt đều đề cử "gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng".
Bởi vậy, Tống Giản rất nhanh đã nghĩ được một phương án, chỉ cần không chết, ngược lại không kiêng kỵ gì.
...!
Khi Nam Cung Thuần tỉnh lại, toàn thân đau nhức vô cùng, mà mùi son phấn nồng đậm tràn ngập trong không khí khiến hắn chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.
Hắn nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước, sắc mặt nháy mắt xanh mét, có vẻ cực kỳ khó coi.
Bất chợt, hắn phát hiện có gì đó đang đè nặng trên người.
Khi nhìn kĩ lại, hắn thấy là một bà già xấu xí khô quắt, trên mặt trang điểm cực đậm, hiển nhiên là một nữ nhân giang hồ tuổi già sắc suy.
Ả kéo quần áo hắn ra, cưỡi trên người hắn, vỗ về chơi đùa khắp nơi.
Nam Cung Thuần không khỏi kinh hoảng đan xen tức giận quát, "Cút ngay!"
Giọng nói vang lên như sấm kia khiến lão kỹ nữ không khỏi đột nhiên nhảy dựng.
Đặc biệt là biểu tình của Nam Cung Thuần, dữ tợn như thể muốn xé ả thành ngàn mảnh nhỏ.
Lão kỷ nữ đã sống lâu dưới tầng chót nhất chưa từng gặp qua uy thế nhường ấy, tức khắc tâm hoảng ý loạn, sắc mặt tái nhợt, nhất thời không dám có hành động khác.
Lúc này, một thanh âm lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm gì từ sau bình phong nhắc nhở, "Hãy ngẫm lại sau khi làm xong, ngươi có thể nhận được bao nhiêu thù lao"
Nam Cung Thuần cực kì quen thuộc thanh âm kia, hắn quay đầu nhìn lại, sau bình phong, có thể nhìn thấy hai bóng người mơ hồ, một đứng một ngồi.
Người đứng thân ảnh cao lớn, rõ ràng là nam tử.
Mà người vừa ra tiếng lại là nữ tử đang ngồi.
Nam Cung Thuần giận dữ hét, "Tống Giản!"
Tống Giản làm ngơ.
Mà nghe vậy, lão kỹ nữ tức khắc run rẩy, ả cắn chặt răng, tiếp tục lại sờ lại liếm hắn, cố gắng muốn làm hắn có thể sinh ra phản ứng.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ, Nam Cung Thuần khi nào phải chịu đựng sự khuất nhục và đùa bỡn thế này? Hắn tức giận đến độ muốn một chưởng đánh chết nữ tử trên người, còn muốn băm thi thể ả thành vô số mảnh nhỏ, sau đó ném ra ngoài cho chó ăn...!
Nhưng chỉ cần vừa động đậy một chút, hắn lại cảm thấy nội tạng đau đớn, không nhịn được kêu rên thảm thiết, thanh âm cực kỳ thê lương.
...!
"Mức độ bạo lực của cảnh tượng trước mặt thuộc mức vàng"
"Phương án trừng phạt dính dáng đến tình tiết bị hạn chế, mong nhân viên công tác chú ý!"
"Mức độ cảnh cáo hạn chế hiện tại: Trung bình"
Tống Giản ngồi sau bình phong, thoạt nhìn như đang ngẩn người nhưng thật chất là đang nhìn chằm chằm bảng theo dõi mức độ xét duyệt thực tế của tiểu trợ thủ trước mặt.
Mà tại mặt ngoài bình phong, lão kỹ nữ đang ra sức làm việc.
Không biết cuộc sống khi còn trẻ nhưng ả thế nào, nhưng hiện giờ, làn da ả thô ráp, vàng như giấy nến; tóc cháy khô mỏng dính, dáng người tong teo gầy yếu.
Ả hiện là loại gái giang hồ thấp kém nhất, hơn nữa vì cơ hồ không có việc làm, chỉ có thể cuộn tròn ở xó xỉnh ven đường, vừa ăn xin vừa bán mình.
Thời điểm Tống Giản tìm được ả đã cho ả không ít tiền.
Ban đầu ả còn không dám tin, ngay sau đó bên trong đôi mắt đã hơi vẩn đục lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Dạ vốn định mang Tống Giản sang phòng bên cạnh để tránh nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn, nghe thấy thanh âm khiến người xấu hổ này.
Nhưng Tống Giản cảm thấy không đủ an toàn, sợ rằng nếu xuất hiện biến cố gì, nàng khó có thể kịp thời phản ứng.
Dạ đành phải cho người đặt một bức bình phong ở giữa phòng làm ngăn cách.
"Cảnh báo mức độ máu me, bạo lực hiện tại: một gạch vàng"
"Mức độ hạn chế hiện tại: Trung bình"
"Cảnh báo! Mức độ hạn chế hiện tại tăng thành mức cao!"
"Mức độ hạn chế hiện tại giảm xuống còn trung bình "
"Mức độ hạn chế hiện tại giảm xuống còn mức thấp"
"Tình tiết hạn chế đã không còn"
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã dừng lại?
Đây hiển nhiên không phải là lưu trình bình thường nên có.
Tống Giản vừa mới nhíu mày đã thấy bên kia bình phong, hai bóng người mơ hồ trên giường, một người vẫn không nhúc nhích, mà một người khác, thân thể nhỏ gầy nằm đè phía trên nhỏ, sau khi bị dự một chút liền xuống giường, có chút xấu hổ đi về phía bình phong.
"Khách nhân...", lão kỹ nữ thấp thỏm bất an, cúi rạp người nói, "Tiện thiếp đã dùng hết đủ mọi thủ đoạn, nhưng mà, nhưng mà vị lang quân kia không hề lên..."
Tống Giản hơi sửng sốt, cuối cùng mới có phản ứng mấy chữ "không hề lên" là có ý gì.
Ả nói, Nam Cung Thuần không có phản ứng.
Điều này khiến Tống Giản có chút không lường trước được, vì theo lý mà nói, bộ phận sinh dục của nam thật ra rất dễ sinh ra phản ứng.
Có đôi khi, thậm chí chẳng liên quan gì đến tình dục, tựa như sự phản xạ của đầu gối vậy, chỉ cần bị kích thích là được.
Nàng sau khi do dự một chút nói, "Ngươi đã thử lại chưa?"
"Khách nhân...", lão kỹ nữ kia mồ hôi đầy đầu, càng thêm hèn mọn nói, "Những biện pháp mà tiện thiếp biết được đều thử qua, thật sự là..."
"..."
Tống Giản trầm mặc chốc lát, cũng không lại làm khó đối phương.
Xem ra, loại chuyện như trả thù này, chung quy vẫn phải tự mình ra tay.
Nàng nhẹ giọng nói, "Vất vả cho ngươi rồi, yên tâm đi, thù lao của ngươi ta vẫn sẽ đưa"
Dạ nghe vậy liền bước ra, đặt một bao tiền đầy ụ lên tay ả, lão kỹ nữ kia tức khắc mừng như điên, dập đầu thật mạnh về phía họ, cơ hồ là hỉ cực mà khóc.
Sau đó ả vội vàng chạy ra ngoài, như thể sợ họ đổi ý lấy tiền lại.
Lúc này Tống Giản đứng lên, vòng