_" Lan Băng Băng đỡ được xám cầu là chuyện chắc chắn. Nhưng đi qua,nàng ta cùng lắm cũng chỉ có thể là trúc cơ sơ kì đỉnh phong là may mắn lắm rồi..."
Hạ Vũ giật mình,quay lại nhìn Sở Kì Bá,cũng không biết hắn tới nơi này từ lúc nào
_" Nói thì hay lắm. Nàng ta có thế nào cũng đã là trúc cơ. Cũng đừng nói là sơ kì đỉnh phong,mà ngay cả chỉ cần vừa bước vào trúc cơ thôi cũng đã là thứ cả hai chúng ta không đối phó được rồi..."
_" Ngươi không đối phó được sao...?" Sở Kì Bá không tin tưởng nhìn lại Hạ Vũ,thận tiện nghịch mấy lọn tóc đang bay bay trong gió của nàng
_" hừ,ngươi nghĩ ta là ai hả. Ta cũng không có nhiều bảo bối,tu vi dù sao cũng chỉ có luyện khí kì thôi..."
_" Haha, nhưng tại sao ta luôn cảm thấy ngươi vẫn còn rất rất nhiều thứ chưa triển lộ ra. Hơn nữa..."- Sở Kì Bá dừng lại,thôi không nhìn Hạ Vũ mà ngước ra phía xa -" Chẳng lẽ Lịch Thừa Bằng không cho ngươi cái gì bảo bối sao. Nói ra ai tin được chứ..."
Hạ Vũ nghẹn họng. Quả thực nàng chỉ là đồ đệ hờ của Lịch tiền bối thôi,được ngài ấy cho Thanh Linh Kiếm đã là tốt lắm rồi,bản thân cũng không thể mặt dày đi đòi hỏi được. Bất quá nói ra chuyện đồ đệ giả là không thể, cũng như nói bản thân không một chút gì bảo bối cũng chẳng thể khiến ai tin. Nếu như vậy trực tiếp bỏ qua đi.
Hạ Vũ nhìn Sở Kì Bá đầy thâm sâu
_" Ngươi nói cũng đúng. Chúng ta a,đến bằng này tu vi cũng nên có ra ba bốn món phòng hộ để đáy hòm,bí mật cũng càng ngày càng nhiều. Chẳng lẽ ngươi không sao...?"
Sở Kì Bá đang nhìn về phía xa xa nơi mấy lão hồ li đang ngồi,nghe thấy Hạ Vũ lời nói,mặt đột nhiên lạnh xuống. Lời nói này nghe ra vô tình chỉ là câu hỏi bình thường,nhưng hữu tâm một chút sẽ không phải như thế,mà Sở Kì Bá bản thân lại đúng là dạng thứ hai.
Bắt lấy hai vai Hạ Vũ,kéo nàng lại gần,con mắt đỏ rực đầy hung dữ
_" Ngươi biết cái gì ư ?"
Hạ Vũ nhíu mày
_" Ngươi bị làm sao vậy. Hay là có tật giật mình. Mà phải thôi,ai không có bí mật. Yên tâm,yên tâm đi,nếu ta biết cũng không nói ra đâu..."
Sở Kì Bá nhìn chằm chằm Hạ Vũ,hai tay nắm chặt,ép mặt đối mặt tựa như cố nhìn xem có điều gì không đúng ở đó. Nhưng những gì hắn thấy chỉ là một đôi mắt phượng to dài,làn mi cong vút,long lanh sóng sánh có thần. Nhìn vào đó,người ta như chìm vào một dòng sông trong suốt,biết bản thân sẽ chết đuối mà cũng không nguyện ý bước ra. Tại sao một người sở hữu một ngoại hình không lấy gì làm nổi trội lại sở hữu thứ làm vạn nhân mê hoặc như vậy. Đúng lúc này,Hạ Vũ vỗ tay lên vai hắn,làm cái lách mình lùi ra phía xa
" Ha ha,ngươi yên tâm đi,nếu ta biết bí mật của ngươi,cũng không dại gì đi nói ra ngoài,biết đâu được dùng cái đó đi trao đổi cũng kiếm được không ít thứ tốt đâu..."
Sở Kì Bá đang đắm chìm trong đôi mắt kia,nghe thấy lời của Hạ Vũ truyền lại,tựa như bị dội một gáo nước lạnh một dạng,gương mặt sa sầm xuống. Đúng thế,hắn vẫn cứ là đánh giá quá cao người này rồi
_" Hừ,ngươi vẫn nên chuẩn bị đối phó với Lan Băng Băng đi..."
_" Đương nhiên,chỉ có điều dường như ngươi có chút quên rồi..."
_" Điều gì..." Sở Kì Bá nhướn mày
_" Ta là đã được xám cầu nhé. Vậy nên ngươi cũng giữ lời hứa thôi..."
Sở Kì Bá nghe vậy mới biết bản thân bị Hạ Vũ lừa gạt cho vào bẫy. Nhưng nói thế nào cũng không thể phản kháng,lời hứa cũng đã hứa rồi,chẳng qua là có chút kinh nghi,người thiếu nữ này làm sao,dùng cách gì mà lại có thể nhẹ nhàng đỡ được chiêu này như thế chứ ?
_" Yên tâm..."
Hạ Vũ nhếch miệng cười,không nói thêm gì cùng Sở Kì Bá và Bạch