Thời gian thấm thoát thoi đưa,quãng ngày nghỉ dưỡng như chuột trong chĩnh gạo của Hạ Vũ cuối cùng cũng kết thúc. Hạ Vũ buổi sáng dậy sớm hơn ngày thường,không phải vì cái gì cả,mà chính là không ngủ được. Nguyên Lực Tông bên trong dù có chia bè chia phái ra sao đi chăng nữa thì bên ngoài vẫn phải tỏ ra đồng lòng như một,mấy cái lão hồ li cũng không ngu dốt đi đem điểm yếu cho người ngoài nhìn vào mà bắt lấy.Phải biết rằng,qua hơn ngàn năm Nguyên Lực Tông trụ vững cái danh hiệu nhất đẳng giới chính đạo cũng không phải chỉ để trưng ra,nhưng đồng nghĩa với nó chính là cây cao đón gió,đạo lí này ai ai cũng hiểu. Chính vì vậy,trước ngày hôm nay,Bạch Thừa Bằng cũng đã gọi Hạ Vũ đến căn dặn đủ điều.Về điều này Hạ Vũ cũng không có trách hắn,dù sao nàng có cái gì mà bắt hắn đứng về phía bản thân chứ,mà nếu nhìn theo một khía cạnh khác đó cũng chính là một cách nhắc nhở bản thân, hoàng gia bí cảnh chính là nơi người ăn thịt người đến xương cốt cũng không còn,vậy thì nên kiếm một đồng minh thay vì đi kiếm thêm một kẻ thù,không phải sao?
Hạ Vũ đang định bước ra khỏi Địa Lịch Các để tiến tới nơi đã hẹn cùng đám người Sở Kì Bá,thì nghe thấy tiếng gọi của Lăng Vân phía sau
_" Vũ Vũ,khoan hãy đi..."
Hạ Vũ quay lại nhìn hắn,vẫn nụ cười hiền lành trên môi thường trực,dường như lần này Hạ Vũ đi vào nơi mọi người cho là mất nhiều hơn được này sẽ không có chút bất trắc nào vậy,điều này làm nàng có chút chạnh lòng,không lẽ huynh ấy không lo lắng cho mình chút nào sao ?
_" Lăng Vân,huynh gọi muội lại có chuyện gì sao,có phải cho muội cái bảo bối gì không ?" Hạ Vũ tinh nghịch hỏi
_" Nha đầu,ngươi và ta cùng là đồ đệ của sư phó,ngươi xem ngươi ta có cái gì khác nhau,ta lấy gì cho nha đầu ngươi chứ ?" Lăng Vân cười cười xoa đầu nàng
_" Ây ya,thật vậy chăng,người ta cũng chỉ là giả danh đồ nhi thôi,đâu có chính thống như huynh..."
_" Im,sao muội dám nói ra lời đó ở đây,muội biết lời đó nếu truyền ra ngoài sẽ là họa sát thân không?Lăng Vân trợn mắt lên nhìn Hạ Vũ,sau đó nhìn xung quanh đầy cảnh giác
Hạ Vũ biết bản thân lỡ lời,dường như mấy ngày nay được tự do không lo nghĩ đã làm bản thân tính đề phòng giảm đi nhiều lắm,nàng cũng biết lời vừa nói ra nguy hiểm tới tầm nào rồi
_" Thôi được rồi,lần này ta tới là theo chỉ thị của sư phó,đưa cho muội ba tấm thiên giai bùa,một cái là vạn dặm phù,một tấm nháy mắt có thể đi xa tới vạn dặm đúng như tên,một chiếc là khiên lửa,chỉ cần kích hoạt sẽ tạo ra một tấm khiên lửa đủ để bảo hộ cho mười người,cỉ cần yêu thú không quá lợi hại cũng như người tu vi dưới kim đan trở xuống thì cầm cự hai ngày ba ngày là có thể,tuy nhiên càng nhiều người thì thời gian sẽ rút ngắn càng nhanh,cuối cùng là một tấm hồn phù có thể gọi ra một tia thần thức thủ thần kì của sư phó..."
_" Lợi hại như vậy sao " Hạ Vũ xuýt xoa,đón nhận ba tấm phù chú cẩn thận cất vào túi trữ vật
_" Có gì lợi hại chứ ? Muội lần này đi vào đó chính là đối diện cùng với tinh anh của lục đại môn phái,chưa kể còn có ma tu cùng yêu tu cũng âm thầm được phái tới. Do tất cả đều là tinh anh nên tổn thất một hai cái chính là gánh nặng không tài nào đỡ được. Vì vậy để bảo vệ một con đường lui cho tất cả, ai ai cũng sẽ cho bọn họ chút ít pháp bảo phòng thân. Cho nên nhiều pháp bảo thì đừng nên huyênh hoang tự đắc,phải nhớ bản thân chỉ có ba lá phù chú,hãy dùng cho lúc cần thiết nhất."
_" Được,muội hiểu rồi,vậy còn lọ đan dược này là gì ?" Hạ Vũ chỉ hai lọ đan dược trên tay Lăng Vân
_" Một lọ là giải dược,có thể trị được hầu như tất cả các chứng bệnh thông thường,hoặc còn chữa trị vết thương rất tốt,thứ mà ai đi lịch lãm đều không thể thiếu,lọ còn lại lại là một khía cạnh khác,đó là độc dược..." Lăng Vân nói với giọng vô cùng nghiêm trọng
_" Độc dược ?"
_" Đúng vậy, hoàng gia bí cảnh người hại người không chỉ có cách chính diện đối đầu,mà nhiều khi còn đi đường ngang ngõ tắt,ví dụ như đây,muội nhìn xem,chỉ cần dính một chút ít bột phấn này trên người,hắn ta sẽ bị đông cứng trong giây lát,mà giây lát này có thể đủ cho muội kết liễu hắn hoặc chạy trốn. Hoàng gia bí cảnh không những săn bắt sản vật,mà còn là nơi săn bắt tinh anh. Nhiệm vụ của những người tiến vào nơi này ngoài tìm kiếm cho bản thân những cơ duyên,ngoài ra còn vâng mệnh môn phái diệt càng nhiều ngoại nhân môn càng tốt. Vì thế,muội hiểu ý ta nói là gì chứ ?"
_" Muội hiểu,muội sẽ không nhân từ nương tay,mềm lòng với một ai khác..."
_"Tốt lắm,sư phó nhờ ta nói với muội,bảo muội nhớ thực hiện lời hứa khi xưa với ngài. Nếu như thành công,ngài cũng sẽ chính thức công nhận muội..."
.......................................................................................................................................................................
Hạ Vũ phi thiên trên Thanh Linh Kiếm,lướt qua dãy núi nhấp nhô trập trùng của Địa Lịch Các,hướng về phía tập trung của chín người còn lại
_" Mễ Ty,muội nghĩ sao về lần này tham gia Hoàng gia bí cảnh ?" Hạ Vũ đón gió,bất chợt hỏi Mễ Ty. Câu hỏi này dù chỉ tự phát xuất ra nơi đầu môi,nhưng lại có thể cho thấy bao nỗi băn khoăn trong lòng nàng
_" Tỷ hỏi vậy là có ý gì ?" Mễ Ty không hổ là linh thú của Hạ Vũ,không thể nói hiểu toàn bộ nàng,nhưng bảy tám phần thì có thể khẳng định. Chính vì vậy, Mễ Ty không lựa chọn trả lời mà lại hỏi ngược lại,nó hiểu điều băn khoăn trong lòng của chủ nhân
_" Muội hiểu ý ta mà,ta đã từng nói với muội ta không phải là con người của thế giới này,t xuyên không từ một thế giới khác tới đây,chính vì vậy có những chuyện ta là biết trước được. Nếu như ta nói với muội lần này nếu như tham gia bí cảnh,dựa vào những gì ta biết trước được,ta có thể dễ dàng là người thu được những cơ duyên vô cùng lớn,muội nghĩ ta có nên tranh?" Hạ Vũ đột nhiên dừng lại trên không,nhìn những đám mây nhẹ nhàng lướt qua,có thể thấy rõ hơi sương ẩm ướt đâu đó. Lúc này,nàng cảm thấy mình chỉ cần như đám mây kia,được tự do phiêu lãng mà không phải lo lắng suy tư gì nhiều
_" Muội chỉ hỏi tỷ,theo tỷ con đường đi trên tu tiên là gì ?"
_" Ta..." Câu hỏi này quả thật như một chiếc búa gõ mạnh vào tâm trí đầy mù mịt của bản thân nàng
_" Đúng vậy,đó chính là đấu với người,đấu với thiên,đấu với địa để dành lấy cơ duyên. Nếu ta là tỷ,ta sẽ tranh đến cùng. Lòng tự trọng là thật sự đáng quí,nhưng dùng nó vào cái gì lại càng đáng quí hơn. Tỷ biết trước và dành được cơ duyên lẽ ra thuộc về người khác,như vậy có đáng là gì mà phải thấy ngại ngùng,chỉ cần chưa vào tay họ,mọi thứ đều là vô chủ nhân,tỷ có gì mà không được đánh chủ ý chứ. tin ta đi,tỷ biết trước mọi chuyện không phải là điều gì kinh khủng đáng xấu hổ,mà đó là một lợi thế khó kiếm trên đời này,tỷ càng cần phải trân trọng và triệt để sử dụng..."
Hạ Vũ trầm ngâm một lúc,nàng có thể cảm thấy các tiếng nổ tý tách trong đầu mình,bức tường lâu nay trong lòng đang từng bước vỡ vụn ra. Đúng vậy,nàng vì sao không thể tranh cơ duyên với lan Băng Băng chứ,dù cho không thể dành được cũng không sao,gây chút áp lực cho lan Băng Băng cũng có thể là một cái thành tựu
_" Mễ Ty,cảm ơn muội nhiều lắm. Lần này cơ duyên có cướp tới tay hay không thì chưa biết được,nhưng ta hứa với muội linh thảo sẽ bắt được tới rất nhiều,khi đó trở về ta sẽ cố công học luyện đan thuật,mau chóng đem tu vi của chúng ta nhanh chóng tăng lên. sẽ có một ngày chúng ta đứng trên đỉnh núi,chẳng phải lo sợ một ai nữa..." Hạ Vũ nói,lời tuy nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một lời thề,một lời tự hứa
_" Muội tin tỷ..."
................................................................................................................................................................
Hạ Vũ đáp xuống gốc cây cổ thụ trước đại môn quan của Nguyên Lực tông,nơi này đã thấp thoáng bóng dáng của vài người,tất cả đều chính là nằm trong danh ngạch của mười người tham gia hoàng gia bí cảnh. Quả nhiên sự phân chia cấp bậc cùng lối suy nghĩ đã đem những người này đánh ra hai nhóm đứng tách biệt hẳn nhau, một bên là năm người nội môn đệ tử,một bên chỉ có hai người ngoại môn Bạch Kỉ Hiếu. Bạch Kỉ Hiếu mặt lạnh tanh,gương mặt đôn hậu vuông vức không hề một chút biểu cảm,tạo ra cho người ta một sự oai hùng không hề lép vế trước những kẻ kiêu ngạo còn lại. Hạ vũ thấy cái này thật sự là rất vừa lòng,thấy như bản thân còn phải học tập con người trước