Hạ Vũ căng mắt nhìn,này là làm sao rồi,không lẽ đan dược dởm. Nhưng ngay sau đó nàng phủ nhận ngay cái suy nghĩ ngẩn ngơ này của bản thân,đồ nương thâu trong tay làm sao có thể là mấy thứ linh tinh không rõ gốc rễ tác dụng được chứ. Thế là Hạ Vũ lại im lặng theo dõi,bất quá dù lòng tự nhủ nhưng cũng vẫn đứng ngồi không yên. Ngồi thêm tới khi nàng muốn lao ra ngoài thì đúng lúc này dị biến nổi lên
Đại lão xà chính là giác đã nhú sắp tiến lên làm giao,nằm hết sức lười biếng nhìn nơi Hạ Vũ biến mất,mắt mị mị như kiểu nói : ta chờ xem ngươi kiên nhẫn được bao lâu.Nhưng đột nhiên,đại xà bật dậy,nâng cao đầu,thân thể uấn éo cuộn tròn lại,lúc lúc thì ưỡn ra,đuôi đánh tung quanh bốn phía.Hạ Vũ đang như kiến bò trên chảo nóng vừa nhìn cảnh này thật đúng là muốn nhảy ra hoan hô,xem ra tin tưởng những gì cao giai tu sĩ cất giấu luôn là không sai. Đại xà uốn éo,sau đó lưỡi thè cả ra mà không thèm thụt lại,mặt nhăn lên,hai răng nanh trắng ởn dài nhọn lộ rõ bên mép,lúc lúc dường như đau đớn quá lại đâm đầu vào vách tường bên cạnh khiến cả hang động rung động. Hạ Vũ đứng bên trong không ngừng cổ vũ : đập đi,đập tiếp đi,tốt nhất đập tới chết,độc lại cũng không nữa cần phát tác. Nhưng này xà dù sao cũng sắp hóa giao,tu vi đạo hạnh cao thâm,lại như có nhân tính,hiển nhiên cũng không phải chỉ để nói chơi. Đại xà vật lộn lòng vòng,cũng đem xung quanh lõm vào vài cái hố sâu, bỗng nhiên dừng lại, mắt nhắm nghiền, vươn cổ dài ra,miệng há to. Ngay lập tức từ trong miệng nó, ánh sánh lóe lóe đi ra,sau đó lại bừng sáng.Hạ Vũ nhìn thấy cái này mắt long lanh : đây là đan châu của linh thú,nó đã dám nhả ra ngoài hiển nhiên tình cảnh đã tối nguy cấp. Đan châu của linh thú,yêu thú,ma thú,hay vượt trên là thần thú cũng vậy chính là tinh hoa từ tu luyện mà đứng lên.Mất đi linh đan,linh thú dù tu vi cao thâm đến đâu cũng đừng nói,lúc ấy xem ra cũng chỉ hơn thú vật bình thường ở ngoại hình cồng kềnh. Hạ Vũ nhìn kia viên châu,hiển nhiên hiểu này đại xà là muốn tán bớt đan châu ra làm thuốc dẫn,muốn lùi đi tu vi để nhặt về một mạng,này cũng quá thông minh đi.
Hạ Vũ yên lặng nhìn kia viên châu.Viên châu vừa ra,đại xà cũng vô lực nằm xuống,mắt nhắm nghiền,mà viên châu thì tự động bay quanh,tỏa ra ánh sánh nhè nhẹ. Không được,cứ này chiếu xuống,đại xà được cứu cũng không chừng. Nếu vậy hay là... Mắt Hạ Vũ lóe lên,môi khẽ nhếch một cái,sau đó tâm động tiến ra không gian. Chân vừa chạm xuống đất,nàng ngay lập tức dụng linh khí truyền xuống hai chân,bật cao hướng lên phía kia viên châu đang bay. Thật không ngờ đúng lúc này đại lão xà mở mắt,nhìn nàng bằng một con mắt cay độc,Hạ Vũ tay vừa chạm tới viên châu,chợt gáy nổi lên một trận lạnh buốt,không nghĩ ngợi gì bền biến ngay vào không gian. Mà phía sau chỉ kém một cái chớp mắt,toàn thân cao thấp đều bao phủ bởi một làn khói xanh.Làn khói này vừa ra rất nhanh đã lan tỏa,nơi nào đi qua chính lằn mòn bằng sạch,ngay cả tảng đá cũng không ngoại lệ. Hạ Vũ thấy cảnh này da đầu tê rần rật,không ngờ lão xà dám đem cả đan châu ra đánh cuộc,có lẽ biết bản