_" Nha đầu,hôm nay tập luyện đến đây thôi"
Trên đỉnh một ngọn núi xung quanh trắng xóa màu băng tuyết,một ông lão râu tóc bạc trắng,khoác trường bào màu xanh nhạt đang chăm chú theo dõi phía xa một người. Đó là một thiếu nữ dáng người dong dỏng cao,làm da bạch ngọc trong suốt,đôi môi đỏ hồng tự nhiên,mũi quỳnh,nhưng nổi bật hơn cả đó là đôi mắt phượng. Đôi mắt ấy có lông mi dài cong vút,long lanh như biết nói,hút nhân dấn sâu vào trong đó,nhưng lại thêm chút cương liệt,chí khí. Tất cả tạo nên một thứ gì đó rất đặc biệt khiến người ta muốn tiến đến mà hiểu rõ nhiều hơn, sâu hơn. Người này không ai khác chính là Hạ Vũ.
Hạ Vũ nghe ông lão nói,vội thu lại kiếm,lau mồ hôi trên trán,quay lại chắp tay
_" cảm tạ tiền bối chỉ dạy..."
_" Không có gì,chỉ là ta bị đói,ngươi mau chóng trở về chuẩn bị bữa tối đi"
_" Vâng". Hạ Vũ mỉm cười cúi đầu chào rồi quay lưng bay về phía chân núi,nơi có một căn nhà lá đơn sơ. Đây đúng là căn nhà năm đó Hạ Vũ bị phế bỏ mở mắt tỉnh dậy.
Năm năm trước đây,khi biết bản thân bị phế nàng đã lâm vào tuyệt vọng,nhưng may mắn có lão giả giúp đỡ mọi thứ mới lại trở về như thường. Nghĩ lại những ngày này nàng cảm thấy vô cùng ngoài sức tưởng tượng của bản thân của cả hai kiếp cộng lại. Dù biết tình cảnh lúc đó hết sức khó khăn ,lại không nghĩ tới lão giả dùng một cây châm để " khâu" lại kinh mạch. Đúng vậy,chính là " khâu" từng đoạn kinh mạch bị đứt. Hạ Vũ còn nhớ lúc cây châm tiến vào cơ thể,luồn lách khắp nơi mà bản thân phải luôn luôn trọng trạng tính tỉnh táo,cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại. Nàng có thể nghe thấy tiếng di chuyển của câu châm,mỗi khi nó dừng lại để chữa trị là một cơn đau ào aò truyền tới khiến không thể thở nổi. Nhiều khi vì quá đau đớn Hạ Vũ ngất đi nhưng khi tỉnh lại lại vẫn sẽ tiếp tục,có khi bản thân muốn buông bỏ nhưng nghĩ tới ca,nương,Mễ Ty lại cắn răng chịu đựng. Quá trình này kéo dài suốt hơn một tháng,nàng cứ chữa,ngất,tỉnh dậy lại chữa,cứ thế tới một ngày lão giả không đưa châm tiến vaò nữa,mà thay vào đó cho nàng ngâm trong dược liệu một tuần để tẩm bổ lại thân thể,lúc này mới chính thức kết thúc. Hạ Vũ còn nhớ khi nghe lão giả nói bản thân đã trở lại như thường,nàng đã khóc ,môi lại vẫn nở nụ cười,hi vọng của nàng đã trở lại. Nhanh chóng năm năm qua đi không, Hạ Vũ dưới sự chỉ dạy của lão giả dần dần trưởng thành,tu vi cũng theo đó mà tịnh tiến đi lên,nàng lúc này tu vi đúng là luyện khí kì thập cấp,chỉ một chút nữa là tiến vào trúc cơ...
Lão giả đứng đó nhìn theo bóng lưng dần dần khuất xa của Hạ Vũ thì gương mặt dần dần dãn ra,nở một nụ cười thỏa mãn. Có trời mới biết hắn vui vẻ như thế nào. Cách đây mười lăm năm trước, vì không đồng ý giới chính đạo liên hiệp diệt đi Hạ gia cùng Phượng gia,thân lại là một cái trưởng lão,hắn đành lựa chọn không đứng về phía bên nào mà lựa chọn rời đi. Thật không ngờ lần rời đi này chứng kiến chính đạo tuy diệt được Hạ gia cùng Phượng gia nhưng thân cũng đại thương nguyên khí,hắn bỗng nghiệm ra đạo pháp ,thuận lợi đột phá thủ thần kì tiến vào phân thân kì. Tuy nhiên tiến giai do lĩnh ngộ đạo pháp chính là nguy hiểm hơn gấp bội,nhất là lại bên ngoài không có một ai hộ pháp,và hắn chính là người này. Lần ấy tiến giai quả thực là ngàn