Hôm nay Nguyên Lực Tông vô cùng ồn ào,mất hẳn vẻ yên lặng thường ngày vốn có,điều này có lẽ bởi không khí khẩn trương của cuộc tỷ thí dành danh ngạch tham gia hoàng gia bí cảnh. Đối với những người đầu não như chưởng môn và các vị trưởng lão,đây lại không chỉ đơn giản như vậy, thắng thua của kẻ lên sàn chính là mặt mũi của người ngồi dưới. Mà năm nay lại càng đặc biệt khi bỗng nhiên đại trưởng lão mang về một người mới,đúng vậy đó chính là Hạ Vũ. Mọi người đều tò mò về tu vi của Hạ Vũ,không một ai có chút thông tin gì cả,không biết cao hay thấp,cũng không biết khả năng chiến đấu đến đâu,ngay cả các vị đứng trên cũng không có một chút tiếng gió nào bay ra. Hạ Vũ thực sự còn không biết bản thân được Lịch Thừa Bằng cắt cho một tia thần thức bảo hộ,khiến người có tâm muốn dò xét đều không thu về được cái gì. Tuy nhiên,thủ thuật này cũng không có qua mắt được mấy lão hồ ly,người ta không nói là vì có kế hoạch cả rồi. Có lẽ cũng vì lẽ đó mà tối hôm trước Lăng Vân đã không tự nhiên được Lịch Thừa Bằng vời tới,sau đó lại tiến tới phòng Hạ Vũ. Cuối cùng là Hạ Vũ,biết được mấy cái này vẫn là nhờ Mễ Ty. Mễ Ty tuy tu vi đã rơi xuống một cách thảm hại,nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa,nó là vương nhện thì khí chất vốn chính là từ xương tủy mà ra,cho nên đừng nói nhện,mấy cái loại côn trùng nhỏ cũng phải nhất nhất thuận theo. Lại nói trên thế giới này,ai có thể quan tâm tới vài con nhện,vài con kiến nho nhỏ chứ. Mễ Ty khi nói chuyện này vô cùng tâm đắc nhưng Hạ Vũ thấy nó như vậy là cũng xứng đáng thôi,mọi thông tin trừ những nơi không thể xâm phạm được không phải đều nằm trong tay nàng sao,vui còn không hết đó. Trải qua thực nhiều chuyện,Hạ Vũ khẳng định không thể tin một người hoàn toàn được,thử hỏi trước mặt mình mấy người có thể thể hiện hoàn toàn chứ?
Đối với mấy vị đứng đầu thì mục đích rất rõ ràng,đó là chứng tỏ bản thân đồ đệ càng vượt trội,còn với nội môn đệ tử,sống chết không chỉ có như vậy,mà còn bởi kia viên Trúc cơ đan. Vẫn biết đứng đầu là không tưởng bởi còn có một Lan Băng Băng chắn ở đó,nhưng đứng thứ hai thứ ba đồ tốt cũng không thiếu. Mà Lan Băng Băng đã tới trúc cơ,con người lại thật tốt,biết đâu chừng nàng ta sẽ không nhận mà nhường cho người thứ hai thì sao. Mọi người đều tự hiểu bản thân ở đâu,cũng không đủ dũng khí mà đi làm mất mặt chưởng môn,ngươi là không muốn được nhiều phúc lợi rồi chăng?
Qua mỗi giai cấp mục đích lại rất khác nhau,rớt xuống đến ngoại môn đệ tử thật rất khác. Người đủ điều kiện từ luyện khí năm tầng trở lên thì chỉ muốn lên sàn,cố gắng chiến đấu thật oanh động,thật ấn tượng,biết đâu một vị nào đó hứng thú thu vào nội môn đệ tử,như vậy quả là một bước lên trời. Còn đối với những người không đủ tư cách dự thi,đơn giản chỉ đến xem xét học hỏi kinh nhiệm,kẻ lại đến để nhìn ngắm các mĩ nam mĩ nữ,kẻ lại tranh thủ làm ăn một chút. Tóm lại nhất sự kiện nhưng trong lòng mỗi người lại có một mục đích khác nhau.
Hạ Vũ cũng không ngoại lệ,nàng đến giờ là thấm thía cảm giác tiểu thuyết và cuộc sống rất khác xa nhau. Trong tiểu thuyết chuyện Hạ Vũ nhập Nguyên Lực Tông vốn chỉ có vài dòng ngắn ngủn,mà hiện thực thì sao,để đứng ở đây nàng đã trải qua suốt năm năm đau đớn,đắng cay,hạnh phúc có mà hận thù cũng nhiều. Đôi khi nàng có cảm giác thật sự bất lực,đi qua lâu như vậy, cũng trải qua nhiều chuyện như thế vẫn cứ quẩn quanh trong vài dòng tiểu thuyết,chỉ có điều chi tiết hơn rất rất nhiều thôi. Đúng vậy,nó đã là cuộc sống của nàng rồi,ai lại có thể vất bỏ cuộc sống chứ,vì vậy lại tiếp tục cố gắng,phấn đấu. Theo như còn nhớ được,trong đợt tỷ thí này,Lan Băng Băng đương nhiên tỏa sáng long lanh,mà Hạ Vũ chính là hòn đá kê chân cao nhất,đúng vậy,trận đấu trung kết đã được tác giả đại nhân định đoạt là nàng cùng người kia. Nhưng cứ xét xét cùng trải nhiệm đã qua,nàng cũng không đủ dũng cảm tin rằng mọi vòng đấu đều nhẹ nhàng vượt qua như thế,lại nói