Hạ Vũ nghe Mễ Ty nói vậy á khẩu,quay bật lại phía sau nhìn lên lôi đài nơi mà những người ở trên đó cũng đang chằn chằm nhìn lại. Lúc này Hạ Vũ bỗng hiểu ra,bản thân vẫn còn đánh giá những người này nhẹ lắm. Lại quay trở lại nhìn Dương Quảng,hắn cũng chỉ giống mình,là một cái nạn nhân thôi,thế giới này thật sự quá tàn khốc,ngươi có điều kiện tốt,nhưng có thể bình yên mà trưởng thành lại là một vấn đề so ra còn lớn hơn. Qua hôm nay,nàng mọi việc cần phải nhận định đánh giá lại,tìm ra cách giải quyết đúng đắn hơn mới được.
_" lôi đài một,Hạ Vũ thắng"
Lúc này trọng tài bỗng tuyên bố,cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Vũ. Đúng vậy,nàng vẫn nên trung thành với hình tượng giả trư ăn cọp thì sẽ bình yên ơn chút ít. Vì vậy,Hạ Vũ giương cao đầu,ánh mắt quét toàn trường đang im phăng phắc,nơi nào liếc qua,mọi người đều không dám đáp trả. Nói đùa gì,Dương Quảng là cái gì danh hào còn bị nàng ta đánh cho không nhặt được xác,điều này khẳng định tu vi của nàng ta ít nhất cũng thập cường luyện khí kì,biết đâu lại là trúc cơ thì sao. Lại nói phía sau nàng ta còn có một ngọn núi vững chắc Đại trưởng lão,ngay trưởng môn còn nhường hắn ba phần,ngươi lấy cái gì mà dương oai trước nàng ta chứ. Tuy nhiên chính diện đối đầu không thể,nhưng nói chuyện bàn tán phía sau thì ai có thể cấm cản được chứ. Hôm nay tất cả mọi người đều thấy được Hạ Vũ dùng hai viên hỏa cầu đánh lén mà dành được thắng lợi. Vì vậy từ hôm nay trở đi,danh tiếng của Hạ Vũ không chỉ là kẻ không biết xấu hổ theo đuổi Nguyễn Chiến Duy,mà còn là kẻ độc ác,nham hiểm. Hạ Vũ bây giờ còn không nghĩ hiệu quả làm việc của quần hùng còn cao như vậy đâu.
Hạ Vũ thấy ngực phập phồng,âm ỉ đau đớn. Nàng biết đây chính là do phản phệ gây ra,vội xuất ra một viên đan dược để điều hòa lại thân thể,đồng thời mắt cũng quét tới nơi Lan Băng Băng cùng Nguyễn Chiến Duy,cũng không ngờ hai người họ cũng đang nhìn về hướng này. Hạ Vũ nhếch mép,cái gì nên diễn thì lại diễn thôi.
Hạ Vũ nhảy xuống lôi đài,tạo ra tư thế lấy lòng nhất có thể tiến về phía Nguyễn Chiến Duy
_" Duy ca,ca thấy ta có tài giỏi không ?"
Hạ Vũ dùng giọng ngọt ngấy,lại kéo dài ê a,đánh chính nàng cũng thấy không kìm được buồn nôn nói chi đến Nguyễn Chiến Duy. Quả nhiên hắn mặt mày nhíu chặt,thở mạnh một cái
_" Hừ,không biết xấu hổ,dùng cách đánh lén dành được thắng lợi cũng coi đó là vinh quang đem ra khoe khoang."
_" Haha,Duy ca a,ta thấy ca sống tới hai trăm năm có dư tâm tính đúng là thực chưa trưởng thành. Đánh lén thì sao chứ,trên lôi đài không phải chỉ quan tâm xem ai thắng,ai bại sao. Hơn nữa ta là công khai trước mặt mọi người công kích,sao có thể gọi là đánh lén như một số người chứ..."
Hạ Vũ liếc qua Lan Băng Băng khi nói lời đấy nhưng Nguyễn Chiến Duy không hề nhận ra,hắn còn đang chìm đắm trong sự phẫn nộ bị một kẻ mới mười lăm tuổi lên mặt dạy dỗ,cười chê.
_" Ngươi..."
Hạ Vũ chuyển con ngươi về Chiến Duy,cười đến động lòng
_" Dù Duy ca chưa thành thục,nhưng ta vẫn sẽ thích..."
Nói rồi quay ngoắt lại,hướng về phía Lăng Vân. Diễn cũng đã diễn xong,nàng thực sự là thấy không thể chịu đựng được phút giây nào nữa cùng hai người bọn họ. Hơn nữa bản thân lúc này cũng không cho phép.Vì vậy vừa tiến đến bên Lăng Vân,Hạ Vũ ngay lập tức bám lấy tay hắn mà truyền âm
_" Vân ca,mau mang muội về Địa Lịch các..."
Lăng Vân nhìn thấy Hạ Vũ như thế,lời đang muốn nói lại nuốt vào phía trong. Cái nắm tay của Hạ Vũ làm hắn cũng biết được nàng hẳn là bị phản phệ,thậm chí là không hề nhẹ rồi.Vì thế,bí mật đút cho Hạ Vũ một