Hạ Vũ nhìn mũi tên màu bạc của Dương Quảng vẫn tiếp tục tiến về phía mình,mày nhíu thật chặt. Tuy hiện tại mũi tên đã bị Thanh Linh Kiếm chống đỡ mất đi tám chín phần mười tốc độ cùng sát thương,nhưng cứ nhìn kia vẫn nhòe nhòe mầu sáng xám sắc lạnh,Hạ Vũ vẫn không dám lơ là. Nàng biết bản thân trong thời gian ngắn như vậy sẽ không kịp ngưng thực ra được một chiêu thức nào nữa,mà bản thân sau vụ đụng độ kia cũng bị phản phệ đến nội thương rồi,vì vậy thay vì lấy cứng đối cứng bèn bật lùi lại ra sát mép biên,kéo dãn ra khoảng cách,thuận tiện dùng chút linh lực còn lại tiến đến áp sát Dương Quảng,đây sẽ là cơ hội duy nhất còn lại của nàng thôi.
Tuy nhiên suy nghĩ tốt lắm mà hiện thực thật phũ phàng. Hạ Vũ lùi tới đâu thì ngay lập tức mũi tên của Dương Quảng đuổi ngay tới đó,không kịp để nàng thở. Nếu cứ như vậy chiếu xuống chỉ sợ linh khí cũng không còn đủ để kéo dài lâu. Nói vậy Hạ Vũ bèn đánh liều. Nàng bèn dồn đại lượng linh khí vào chân,di chuyển " dặm phụ quyết" mà khi xưa Hạ Vân dạy cho,một kích kedo dãn ra tới hơn hai mươi mét. Đây chính là thời gian duy nhất của nàng. Vì vậy,mặc kệ cho mũi tên vẫn vun vút lao tới,Hạ Vũ tập trung đem hai viên hỏa cầu cùng nhau tập kích Dương Quảng
Dương Quảng mắt đỏ sậm đứng trên cao,thấy Hạ Vũ không trốn chạy nữa thì kích động,vội điều động linh khí thúc đẩy mũi tên một nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này,hắn lại thấy phía sau không khí bỗng nhiên tăng lên,dù chỉ có sự thay đổi rất nhỏ nhưng vẫn có thể phát hiện ra được. Vội quay đầu lại phía sau thì hắn chấn kinh,một viên hỏa cầu bất thình lình ập tới đả vào trúng vai hắn,đem hắn tớt từ bậc cao đài băng xuống dưới. Hắn vội lộn một vòng vững vàng tiếp đất,lại vừa muốn đứng lên thì một viên cầu nữa tiến tới đâm trúng vào bên vai còn lại. Mà điều đặc biệt đó là chỉ hai viên cầu nhỏ thôi lại tạo ra uy lực vô cùng lớn khiến cho toàn thân hắn đau nhức,cảm nhận như có lửa đốt bên trong không ngừng dày xéo. dương quảng trúng chiêu,đang từ một kẻ chiếm thượng phong bỗng biến thành một thân chật vật,co rúm một chỗ,miệng chòn ứa ra chút máu. Mọi người bên ngoài thấy vậy cũng không thể im lặng được,vội vàng ồn ào mà bàn luận.
Trên tháp cao những nhân vật chủ chốt của Nguyên Lực Tông cũng không yên ả,mội người khi chứng kiến cảnh đấu đều có một suy nghĩ riêng. Thiên Kiếm Kì cùng Hoàng Vi Việt liếc mắt nhìn nhau,đều thấy được sự nghi hoặc cùng ngạc nhiên trong mắt nhau,nhưng dứt khoát không thấy một tia lo lắng nào cả. Lịch Thừa Bằng nhìn thấy cái đó,bất quá hắn lơ đi như không biết gì bởi trận đấu càng gay cấn thì hắn mới càng đánh giá được năng lực của Hạ Vũ tới đâu,bất quá tới giờ phút này hắn là rất hài lòng. Người đồ nhi này xem ra nhận chính là quyết định đúng đắn,có đảm,có mưu,có lực.
Bên dưới Hạ Vũ nhìn thấy Dương Quảng ngã nằm trên mặt sàn,lại nhìn mũi kim tên tan biến do mất đi linh lực của chủ nhân cách ngực chỉ có gang tay thì không khỏi thở phào. Tóm lại lần này tính toán cũng thật chuẩn xác,nếu chậm thêm hai ba giây nữa thì người nằm kia có lẽ chính là bản thân rồi. Hạ Vũ ngã ngồi xuống sàn thi đấu,thở lấy thở để,xem ra lần này sau khi trở về cần tiếp tục tìm ra cách hấp thụ năng lượng của ánh sáng cùng bóng tối để kết hợp khi chiến đấu giúp bồi bổ linh lực. Nếu bản thân chỉ dựa vào thuần khiết linh khí thì cũng sẽ rơi vào tình cảnh hôm nay muốn cùng lúc điều động nhiều pháp quyết là vô cùng khó,mà nếu tài năng đem ngưng thực ra cũng không toàn vẹn uy lực.
Hạ Vũ thở dài một hơi,lại liếc mắt nhìn Dương Quảng đang co ro một góc,gương mặt tái nhợt do đau đớn,miệng còn không ngừng chảy