_" Đúng thế thì sao,ta là đồ nhi của Đại trưởng lão,ngươi nghĩ ngươi đấu lại ta sao ?"
Hạ Vũ tay đưa lên lọn tóc,uốn uốn nó theo ý của mình,mắt lại không rời khỏi Vương Lệ Y,nàng ta lúc này đã nước mắt thi nhau chảy xuống,muốn nói gì đó,miệng lại cứ giữ nguyên khẩu hình tựa như nói không ra lời một dạng. Không những thế,chẳng biết vô ý hay cố tình,nàng ta đứng co rúm lại,một loại nhu nhược đến lạ kì. Hạ Vũ cũng lười quan tâm,dù sao nếu thật sự đấu đấu,người này cũng bại mà thôi,chưa biết chừng lại trúng chưởng phong mà ăn đau khổ. Hạ Vũ làm như thế này,vừa đạt được mục đích khiến cho danh tiếng ôn thần của mình dâng cao,thuận tiện cũng đỡ phải tiếp xúc nhiều với dạng người bạch liên hoa này. Nàng đời này ghét nhất chính là thể loại đó,một lần ăn mệt từ Lan Băng Băng cũng đủ khiến bản thân ghi tạc đến chết.
Vương Lệ Y cùng Hạ Vũ trận này đấu đến là cổ quái,dù cho trong lòng mọi người đều rõ không thể chính diện đối đầu với những người thuộc nội môn đệ tử,nhất là mấy thân đệ tử của các vị cao tầng phía trên,nhưng như Hạ Vũ người này nói thẳng ra lời nói lại đúng là từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện. Ngươi thử nói đến cùng nàng ta là thuộc cái dạng gì đây,tu vi thì chưa được ai kiểm định,lại luôn luôn thể hiện bản thân địa vị ra làm bình phong,thật đúng làm người tức giận. Nhưng nghĩ thế thì nghĩ cũng không một kẻ nào dám ra lời,chưa kể người trong cuộc Vương Lệ Y kia còn chưa lên tiếng,ngươi lấy tư cách gì mà xen vào.
Vương Lệ Y đưa khăn lên lau nước mắt,tiện thể thu vào tầm mắt biểu cảm của mọi người. Như hiểu được sẽ chẳng ai đứng về phía mình,nàng ta ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ. Hạ Vũ nhìn thấy trong đó đong chứa đầy sự bực tức,đầy không cam lòng,lại có gì đó ghen tị,thế nhưng đảo mắt nhìn lại lần nữa,mấy thứ kia lại giống như chưa từng tồn tại,giống như nàng đã nhìn lầm vậy. Hạ Vũ cười cười đến ngọt ngào
_" Không ai giúp ngươi đâu,thôi,nhận thua đi,đỡ phải mất thì giờ "
Vương Lệ Y nghe vậy,mắt lại một lần dâng trào sóng nước,lùi lùi về phía sau như gặp phải điều gì kinh khủng lắm,thuận tiện cất lên thanh thúy vài tiếng
_" Ngươi...ngươi...làm sao lại có thể như thế...?"
_" Ta làm sao,ta nói đúng sự thật đi?"
_" Cái gì là đúng sự thật?"
Đúng lúc Hạ Vũ đang cười rất tươi,thì một giọng nói sắc lẻm xen vào. Lập tức quay lại nhìn,đập vào mắt nàng là một thiếu nữ toàn thân xuyên bộ y phục xanh nhạt,kết hợp gương mặt như họa nhưng mang đầy vẻ lạnh lùng cùng kiêu ngạo,điều này gợi cho nàng đến câu nói " mỹ nhân như họa,tâm tựa băng sương"
Mỹ nhân vừa ra sân,mọi người phía dưới như bắt được chiếc phao,ầm ầm bàn tán,tuy nhiên điều làm Hạ Vũ quan tâm trong số đó chính là cái tên Vương Lệ Quân. Đúng vậy,Vương Lệ Quân và Vương Lệ Y,hẳn là tỷ muội đi. Nhưng cái tên này hẳn gợi nhớ đến nhiều thứ lắm,một nhân vật cũng không kém phần nổi bật trong dàn nữ phụ trợ giúp cho Lan Băng Băng. Vương Lệ Quân là đệ tử của Hoàng Vi Việt,tu vi lúc này đã là trúc cơ hậu kì,tuổi cũng mới có ngoài ba mươi. Có thể nói trước khi Lan Băng Băng và "Hạ Vũ" tới,Vương Lệ Quân chính là nữ thần người người kính phục. Tuy nhiên xuất sắc như vậy lại thật không may khi bị cho làm một cái pháo hôi rồi. Còn bây giờ,nàng ta ra đây hẳn là tỷ tỷ