Hạ Vũ vui vẻ ra mặt khi không tốn mấy sức lực đã dành được thắng lợi. Hơn lúc nào hết, nàng thấy thấm thía cảm giác cường giả vi tôn,hãy nhớ lại cùng Dương Quảng trận đấu khi trước,nàng là cỡ nào chật vật. Nhưng khi Lăng Vân ngẩng mặt lên nhìn mình,điều này lại làm tim nàng suýt nhảy ra ngoài. Đây là việc gì xảy ra vậy,vì sao gương mặt đại ca hắn lại trắng bệnh như thế ? Hạ Vũ cuống quýt tay chay,chạy lại đỡ lấy tay hắn
_" Ca ca,có chuyện gì vậy,ca bị sao thế?"
Lăng Vân nhìn Hạ Vũ một cái,cười cười rồi cúi mặt xuống,tay bắt lấy tay nàng,thì thầm
_" Bị nội thương,mau đỡ ta về Địa Lịch Các,không được làm ồn ào,mọi người đều đang nhìn chằm chằm chúng ta. Ta đã truyền âm cho sư phó,rất nhanh người sẽ trở lại "
Hạ Vũ sững sờ,cả người tựa như hóa đá trước những gì Lăng Vân nói. Nội thương,tại sao lại như thế,mọi chuyện đang rất tốt mà? Không lẽ... Hạ Vũ mắt rưng rưng
_" Ca ca, có phải do ca cùng Vương Lệ Quân so so thần thức,dẫn đến phản phệ ?"
Không ngờ nghe câu nói đó,Lăng Vân lại cười cười an ủi
_" Cái gì mà phản phệ,không nghiêm trọng tới vậy. Ta chỉ là bị thương nhỏ thôi,trở về Địa Lịch Các là muốn cho sư phó xem xét cho kĩ càng thôi mà "
Hạ Vũ biết Lăng Vân đang nói dối,ca ca hân là một tay luyện dược sư tam phẩm,nếu như vết thương nhỏ cũng sẽ không việc gì oanh động đến Lịch tiền bối. Hạ Vũ cảm thấy bản thân thực vô dụng,một chút ít thành tựu vừa rồi đến cùng vẫn không nói lên được cái gì cả. Nàng bản thân vẫn chỉ là thấp giai tu sĩ,cần nhiều người bảo bọc nữa đây ? Chuyện nương,đại ca,lại Lăng Vân... Nàng muốn nhanh chóng tăng lên tu vi. Nếu như...nếu như Lăng Vân hắn bị thương làm sao,nàng thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Như hiểu được những băn khoăn đang dậy sóng trong lòng Hạ Vũ,Lăng Vân vỗ vỗ tay nàng
_" Không cần tự trách,đều là ta tự nguyện. Mau đi về thôi"
Hạ Vũ giật mình,nhưng nàng lựa chọn không nói gì mà tế ra Thanh Linh Kiếm,niệm chú biến nó to ra gấp bội,đủ để hai người bước lên. Cẩn thận đỡ Lăng Vân bước lên,sau đó đến lượt mình,tuy nhiên đang lúc chuẩn bị rời khỏi,thì một dọng nói trong vắt tựa tiếng suối chảy vang lên phía sau
_" Hạ Vũ sư muội thắng hôm nay thật sự là diễm áp quần phương,người người đều ghé mắt"
Hạ Vũ cứng người,quay quay lại,thấy cách đó không tới ba chục bước chân Lan Băng Băng đang đứng đó,phía sau lại vẫn là Nguyễn Chiến Duy như hình với bóng,tuy nhiên có khác lại là thên tỷ muội Vương Lệ Quân thôi.
Hạ Vũ chán nản không muốn đáp lời,đang tính trực tiếp bỏ qua mà đưa Lăng Vân hồi Địa Lịch Các,bởi so sánh đi ra,chuyện cán não cùng Lan Băng Băng lại là về lâu về dài,không cần gấp, cũng không nguy cấp như này. Tuy nhiên,Lăng Vân lại bắt lấy tay Hạ Vũ,lắc đầu ý bảo không được như vậy,hắn là còn chịu đựng được.
_" Làm sao vậy,gặp ta lại khiến muội khó chịu tới vậy ư ?"
Hạ Vũ nhíu mày nhìn Lăng Vân,sau đó mày dãn ra,nở nụ cười rồi quay lại
_" Băng tỷ nói gì vậy,ta làm sao lại có thể không đến xỉa đến tỷ đyợc chứ. Lại nói,nơi đây còn có Duy ca ca..."
Hạ Vũ ngân dài khi nhắc tới Nguyễn Chiến Duy,gương mặt lại thẹn thùng,ngại ngùng,ai thấy cũng biết là cô gái gặp phải tình lang. Tuy nhiên lúc này,tình huống không khí thật sự khá kì quoặc,bởi kia Lan Băng Băng cùng Nguyễn Chiến Duy vốn là một đôi nhân duyên trời định được cả mọi người công nhận,trong lại là Vương Lệ Quân đắm đuối nhìn hắn,thêm những gì Hạ Vũ nói ra nữa,thấy thế nào cũng không phù hợp
Nguyễn Chiến Duy