Hạ Vũ thấy trong người lạnh lẽo,toàn thân như bị vất vào hầm băng vạn năm,chỉ cần chút nữa thôi là đem nàng đông cứng lại vậy. Ấy thế mà chỉ cái chớp mắt,nàng lại một thân đứng chênh vênh trên một cây cầu đá nhỏ hẹp bắt qua con sông nham thạch đang sục sôi bên dưới. Hạ Vũ có thể cảm nhận được từng đợt hơi nóng bốc lên cuộn cuộn,như muốn hút hết tất cả sinh lực ra bên ngoài. Nếu như sẩy chân,cả thân mình đắm chìm trong đó,hồn phi phách tán là điều chắc chắn rồi.
Con mắt liếc ra xa,Hạ Vũ thấy phía cuối chiếc cầu là bóng dáng hết sức thân quen,một người phụ nữ tóc quấn cao phía sau,khoác bộ áo choàng đỏ rực như lửa làm toát lên làn da trắng nõn cùng đôi mắt phượng dài sắc sảo. Người này phía bên cạnh còn kinh sợ hơn khi xuất hiện một đầu thần thú chỉ nghe trong truyền thuyết,một con phượng hoàng khổng lồ đang nhìn chằm chằm nàng
_" Nương,người mau giúp ta..."
Người phụ nữ nghe vậy,quay trở lại đối mặt với Hạ Vũ,cười hiền từ
_" Vũ Vũ mau qua đây,đừng sợ..."
Hạ Vũ như bị thôi miên một dạng. Nàng dò dẫm trên chiếc cầu đơn sơ từng bước một,chậm rãi tiến về phía trước. Dường như lúc này,phía dưới dòng nham thạch cuộn trào sục sôi đều không có,tất cả chỉ còn lại duy nhất một chuyện : nàng muốn cùng nương,được nương che chở,cái gì nam chính,nữ chính,thù diệt tộc đều bỏ qua hết,Hạ Vũ thực sự mệt mỏi rồi.
Hạ Vũ đi được hai bước,chiếc cầu lại nhỏ lại một chút. Nhưng ngay khi Hạ Vũ phát hiện ra cái này,thì cả một bầu trời đỏ rực bỗng nhiên biến thành màu trắng lấp lánh,đúng vậy,màu trắng của băng tuyết. Tựa như cảm giác ngay khi ngươi biết đích đến của mình là gì,thì bỗng nhiên nó lại vụt tan biến trước mắt,cái cảm giác này giống như cắt đi một phần cảm xúc,khiến ngươi ngay lập tức không biết phải làm sao,hụt hẫng,mất mát,sau đó chính là đau đớt đến xé lòng.
Hạ Vũ vẫn đứng nguyên không nhúc nhích,mắt mở to nhìn ra phía xa,nơi mà trước đó một giây Phượng Nghi vẫn mỉm cười với nàng
_" Nương..."
Hạ Vũ hét dài lên một tiếng,mặc kệ cái lạnh cắt da cắt thịt trên băng tuyết,chân trần chạy về phía hư không kia. Băng tuyết lạnh lùng,trơn trượt,khiến nàng ngã xuống không biết bao nhiêu lần. Nhưng tất cả những thứ đó dường như không ngăn cản được suy nghĩ của nàng lúc này,nàng muốn tìm lại bóng dáng thân thương đó... Nước mắt cứ vậy chảy ra,thấm đẫm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn
_" Nương...người đâu rồi..."
_" Vũ Vũ đừng nháo,có ta đây rồi..."
Hạ Vũ đang chạy,điên cuồng tìm kiếm,nghe thấy tiếng nói kia thì đứng sững lại. Tiếng nói này,giọng điệu này đã từng quen thuộc biết mấy
_" Vân ca,Vân ca...huynh đang ở đâu,nương...muội vừa nhìn thấy nương..nương đang đứng bên một con phượng hoàng lớn. Vân ca,huynh mau ra đây,Vũ nhi rất sợ..."
Hạ Vũ lại một lần nữa đưa mắt tìm kiếm. Ngươi đã từng đột nhiên mất đi tất cả,không mục đích,không suy nghĩ bỗng nhiên tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình kia. Trong lúc khi cả bản thân như cô độc giữa cuộc đời này,Hạ Vũ lại nghe thấy tiếng gọi của Hạ Vân. Có trời mới biết chỉ câu nói kia cũng khiến nàng điên cuồng phấn chấn như thế nào,Hạ Vân chính là người thân mà nàng đã thất lạc...
Hạ Vũ chạy về nơi phát ra tiếng nói,rẽ tuyết