Hạ Vũ thầm kêu không tốt,bản thân bị trúng phải kế rồi,bèn nhìn lại phía sau. Không nhìn thì thôi,nhìn tới đúng là chân tay bủn rủn,đến chạy cũng quên mất. Lớp băng mỏng vỡ vụn,kẽ nứt lấy tốc độ mắt nhìn thấy được,đánh ra cái hố cứ to dần,rộng dần ra. Hạ Vũ vừa chạy,vừa nghe thấy mơ hồ tiếng " rắc rắc " của lớp băng tan,tiếng " ục ục " của dòng nham thạch bên dưới. Hạ Vũ lúc này chỉ có duy nhất : chạy về phía của Mễ Ty,nhất định đó là lối thoát duy nhất
_" Còn muốn chạy,không có cửa đâu..."
Tiếng nói phía sau vang lên. Nó không còn một chút dịu dàng,ấm áp nào nữa,mà là cái the thé chói tai không khịu được. Hạ Vũ không kìm được lòng,rốt cuộc ai đã biến đổi thành Hạ Vân chứ.
Quay lại nhìn,thì ra nàng đã nhầm lẫn rồi. Giả danh Hạ Vân không phải là "ai" mà là một con bạch xà to lớn,đang uốn éo đuổi theo,bên cạnh song hành có một thứ không đổi chính là một con báo trắng,cũng ngao ngao điên cuồng đuổi bắt
_" Vũ tỷ,nhanh lên,cố thêm chút nữa,không được để chúng bắt tới tay,nếu không thần hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm nơi đây..."
Hạ Vũ đã hiểu được điều mình cần làm lúc này,lấy tất cả sức bình sinh đề điên cuồng chạy...
_" Tiểu Bạch,ngươi cũng quá vô dụng đi,một mảnh thần hồn cũng không bắt tới,đã vậy còn đòi hẫng tay trên của ta..."
_" Hừ,nếu như không có tiếng nói kia bỗng nhiên vang lên, ta đã không mất một chút sức nào đã bắt được rồi, lại cần ngươi ở đó mà ba hoa..."
_" Vậy ư,vậy sao ngươi lúc này cũng không bắt tới tay là sao ? Đây đúng là vô dụng đi "
_" Hỏa Tiêu... Ngươi..."
Hạ Vũ vừa chạy,nhưng tai vẫn không ngừng chú ý việc đằng sau. Qua đoạn đối thoại kia,Hạ Vũ hiểu được ,bản thân lại từ đâu nhảy ra thêm một kẻ địch nữa rồi. Một là Tiểu Bạch,đây có lẽ là đại bạch xà kia đi,còn Hỏa Tiêu là ai ?
_" Hừ,ngươi giỏi ngươi tới bắt đi..." Tiểu Bạch rít lên,nhưng tốc độ vẫn không giảm đi
_" Là ngươi nói nhé..."
Tiếng nói kết thúc,trên bầu trời bỗng nhiên tràn ngập những ngọn lửa hung hăng phun ra. Đúng thế, Hỏa Tiêu chính là con Phượng Hoàng lúc trước đứng bên "Phượng Nghi" lúc đầu,còn " Phượng Nghi" lúc này biến đổi,hóa thành một con sư tử,gầm rú đuổi theo.
Hạ Vũ thấy bất lực,theo như nàng dự đoán,cách nơi Mễ Ty còn xa lắm,bản thân lại lâm vào bốn phía yêu thú vậy công,chuyện này đúng là không phải dễ dàng. Đang lúc này, nàng chợt thấy nóng nóng phía sau,vội vội nghiêng người chếch đi một chút. Nào ngờ cái nghiêng người này đúng là cứu nàng một mạng khi đấy là đợt tấn công của Hỏa Tiêu. Chết tiệt,chúng nó dám tấn công mình.
Gồng mình đưa linh lực vào tay,nàng muốn phát ra chiêu thức đánh trả. Nhưng dù bản thân có cố sức ra sao,vẫn không tìm thấy một mảnh tinh khí nào
_" Làm sao vậy ?"
Hạ Vũ lẩm bẩm,chân thì chạy điên cuồng, tay thì không ngừng làm pháp quyết, nhưng thế nào cũng không có tác dụng
_" Hỏa Tiêu,ngươi thông minh thật,mải chạy theo mà ta suýt quên bản thân còn có yêu pháp nha,"Băng Thạch"..."
Hạ Vũ nghe vậy,dù xung quanh toàn là băng tuyết cũng toát cả mồ hôi,nàng cũng quá đen đủi rồi...
Ào ào phía sau những mảnh băng lao tới,dày đặc như mưa tiến đến vị trí của Hạ Vũ. Hạ Vũ mặt biến sắc,nhìn nơi