_" Sở Kì Bá,đợi một chút..."
Hạ Vũ nhìn Sở Kì Bá xuất ra cây dù,biết hắn chuẩn bị công kích nhóm ngoại môn đệ tử,vội vàng gọi hắn trở lại
_" Có chuyện gì vậy,không phải chúng ta đã nói hết rồi sao. Trước hết xử lí đám ngoại môn đệ tử,sau mới tới nhóm của Lan Băng Băng..."
_" Ta biết,nhưng ngươi cũng quá coi thường người rồi đi..."
Hạ Vũ trơn mắt nhìn Sở Kì Bá. Hắn đích thực là kẻ quá cuồng vọng. Một nhóm người nếu như tầm thường,há lại có thể trụ vững được tới tận bây giờ sao ?
Sở Kì Bá nhìn biểu cảm của Hạ Vũ,cuộn lại cây dù,đập đập lên tay
_" Hạ Vũ,ngươi có phải quá là rụt rè nhút nhát không. Ta và ngươi đều có thể xem thấu tu vi của bọn họ,kẻ cao nhất chính là Bạch Kỉ Hiếu,tu vi mới vừa tiến vào luyện khí tám tầng,rõ ràng linh khí còn chạy vờn quanh,hiển nhiên là mới đột phá"
_" Hắn tên là Bạch Kỉ Hiếu sao ?" Hạ Vũ nheo mày,thốt ra câu hỏi
_" Đúng vậy,có vấn đề gì sao ?"
_" không có vấn đề mới chính là vấn đề. Một ngoại môn đệ tử,lại có thể tu luyện tới mức này,lại am hiểu âm dương ngũ hình,kết hợp chúng hết sức thuần thục. Ta có thể khẳng định hắn còn giữ lại một tay..."
_" A ha,nếu sợ thì đứng đây nhìn đi,xem ta phá trận. Ngươi nghĩ ngoại môn đệ tử có cái gì tốt chứ..." Sở Kì Bá cười khẩy cái,nhìn Hạ Vũ đầy khinh miệt
_" Được..." Hạ Vũ bị hắn làm tức cho nghẹn lời,tay chỉ có thể chỉ hắn,ngoài ra không biết nói cái gì
_" Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt..."
Nói rồi,Sở Kì Bá nhún chân,đem cả thân hình bay vọt lên trên,đồng thời đem chiếc dù mở ra. Chiếc dù vừa mở,một luồng ánh sáng lấp lánh tỏa ra, bao trùm lên người hắn, tạo cảm giác như cách li với bên ngoài bởi một lớp kính trong suốt vậy. Đây hiển nhiên là lớp bảo hộ đi.
_" Hừ,ngươi nghĩ ngũ hành tương sinh tương khắc lại dễ dàng đối phó như vậy sao. Ta chờ coi ngươi chật vật như thế nào..."
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng,tung một cước đem mình bắn đi ra xa. Nếu như hắn muốn thể hiện,hãy cứ xông lên thôi,ta hãy làm một kẻ mặt dày ăn theo mà đoạt danh ngạch. Thiếu niên a,chính là giai đoạn của sự bồng bột nông nổi,muốn thể hiện bản thân ra ngoài cho mọi người tán thưởng. Hạ Vũ nàng cộng cả hai kiếp vào cũng nên là đã hiểu rất rõ. Bất quá,trước khi tránh đi,nàng vẫn ngước lại,nhìn về phía người kia, Bạch Kỉ Hiếu,hắn nhất định có bí mật...
Sở Kì Bá cười khẩy,Hạ Vũ này suy nghĩ thật sự quá giống hắn,làm sao một thiếu nữ mới có hơn mười lăm tuổi lại có thể suy tính nhiều đến như vậy. Nàng ta nói Bạch Kỉ hiếu am hiểu âm dương ngũ hành,như thế chính nàng ta cũng sẽ biết một hai về nó. Nàng ta nói Bạch Kỉ Kiếu có bí mật,vậy nàng ta cũng không kém đi đâu. Đối với bản thân,để có thể suy nghĩ góc cạnh như hôm nay,hắn đã đánh đổi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần.Tóm lại,đối với thiếu nữ này,hắn có khẳng định nàng ta không đơn giản như vẫn thể hiện ra. Nếu so sánh với kia Lan Băng Băng luôn biết tạo ra vỏ bọc hoàn hảo,dùng tất cả điểm tốt để giải quyết hết thảy thì thiếu nữ này lại ngược lại,vơ vét điểm xấu làm vũ khí riêng. Tuy nhiên,chẳng phải còn có câu,người xấu thường sống rất dai dẳng,phần lớn lại là kẻ cười sau cùng sao...
Sở Kì Bá lắc đầu,mặt lạnh đi,đem linh khí truyền chạy dọc cơ thể. Chiếc dù lúc trước trong suốt,bỗng chốc trở nên cuộn trào sắc đỏ,lại một nháy mắt trở nên hừng