Dịch: Nhị GiaMột tháng sau, Chỉ Dao theo Phúc Oa đến một sơn cốc, sơn cốc nơi đây có vẻ hơi gồ ghề và trơ trọi trong một thế giới cây cối xanh tươi.
Lúc này, đã có rất nhiều người chờ ở đây, trên tay mỗi người đều cầm một cái giỏ nhỏ, nhưng trong giỏ trống không.
Linh Thần giờ phút này đang đứng trên bệ đá, không biết chạm khắc hay vẽ gì trên đó, bên cạnh lão có một nữ tử trung niên vô cùng xinh đẹp, đang đưa cho lão thứ gì đó.
Cả hai vừa đến nơi thì đã bị mọi người vây quanh, tất cả đều tò mò nhìn Chỉ Dao.
Chỉ Dao hơi đỏ mặt, bị người vây quanh thế này thì có ai mà không xấu hổ chứ.
"Phúc Oa, đây là tỷ tỷ ngươi mang về sao? Cũng có thể làm ảo thuật như Liễu di à?" Một cô bé mặc áo tím hâm mộ nhìn Phúc Oa, nàng thích nhất là xem ảo thuật nha.
"Đúng vậy, tỷ tỷ của ta cái gì cũng làm được.
" Phúc Oa vẻ mặt đắc ý trở lại, sau đó đáng yêu quay đầu nhìn Chỉ Dao: "Tỷ tỷ có thể biến ảo thuật không? Bọn người tiều Bồ Đào muốn xem a.
"! Chỉ Dao mặt càng đỏ hơn, nàng cũng không giở trò gì, chỉ là lấy mấy đồ vật trong nhẫn trữ vật ra mà thôi.
"Ân, có thể.
" Chỉ Dao gật đầu giả vờ cao thâm.
Thấy nàng đồng ý, tất cả mọi người đều hoan hô, thậm chí ngay cả hai người trên bệ đá cũng liếc về phía này.
"Tất cả đừng chớp mắt nha.
" Chỉ Dao cố ý trêu chọc mấy đứa nhỏ, sau khi ở đây một tháng, nàng càng ngày càng ấu trĩ.
Nói xong, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện mấy cái bình ngọc, bên trong chứa nước suối Linh U Tuyền Thuỷ, đối với thực vật rất tốt.
"Đây, cái này uống rất ngon đấy, có muốn nếm thử không?" Chỉ Dao đưa bình ngọc cho Phúc Oa và những người khác.
Một đám trẻ con reo hò và ngay lập tức vây lấy Phúc Oa, líu ríu xem ai sẽ uống trước, mà Chỉ Dao cũng đã bị chúng đẩy sang một bên!.
Mấy tiểu gia