Dịch: Nhị Gia"Phúc Oa, những cái giỏ này để làm gì vậy?" Chỉ Dao quay đầu lại hỏi, nàng có chút tò mò.
"A, ngươi đang nói những chiếc giỏ đó sao? Trong đó là những đệ đệ muội muội tương lai của Phúc Oa nha.
" Phúc Oa kích động nhìn về phía bệ đá, rất nhanh là nàng sẽ có đệ đệ muội muội rồi, không còn là tiểu hài tử nhỏ nhất.
"Hả? Nhưng không có gì trong đó mà?" Chỉ Dao liên tục kiểm tra lại ở bên trong giỏ, hiển nhiên là không có gì ở đó a.
"Đó là những chiếc giỏ do Linh Thần gia gia làm từ cành cây của chính ông ấy.
Bên trong mỗi chiếc giỏ là thần hồn của một thành viên của tộc Thảo Mộc sắp được khải linh.
" Phúc Oa mím môi và tiếp tục giải thích.
"Khi tộc Thảo Mộc của chúng ta đến thời điểm có thể khải linh, kỳ thực đã có linh trí nhất định, nhưng họ vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.
Hơn nữa, cơ thể của họ không thể di chuyển theo ý muốn, vì vậy Linh Thần gia gia đã cố ý làm như vậy.
"Hóa ra là vậy, Chỉ Dao gật đầu, rồi lại nhìn lên bệ đá.
Lúc này, Linh Thần đã vẽ tốt lá bùa, sau đó dùng một chưởng đánh lên bầu trời.
Thắp nén hương trên bàn tế lễ, Linh Thần chắp hai tay lại, nhắm mắt và bắt đầu nhẹ nhàng đọc.
Đối với nội dung của bài đọc, Chỉ Dao không nghe rõ một chữ nào.
Ngay khi Linh Thần niệm chú xong, ngẩng đầu nhìn lên, một đám mây đen lớn xuất hiện trên bầu trời và cả không gian trở nên ngột ngạt.
Mây đen kéo đến càng ngày càng nhiều, ai nấy đều nín thở, căng thẳng nhìn lên bầu trời.
"Ầm ầm!" Một đạo sấm sét xông thẳng đến bệ đá, đột nhiên bổ vào những cái giỏ trên đó, nhưng lại chỉ tự động lướt qua Linh Thần.
"Ầm ầm!" Lại một tiếng sấm sét giáng xuống, toàn bộ bệ đá bị bạch quang bao phủ, làm cho cái gì cũng nhìn không thấy.
"Ầm ầm!" Một tiếng sét nữa giáng xuống bệ đá.
Chỉ Dao trong lòng thắt lại, cái này ngược lại cũng giống như tu sĩ độ kiếp vậy, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Mấy hơi thở sau, trên bầu trời mây đen bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Một chùm ánh sáng nhiều màu sắc chiếu rọi trên bệ đá, phản chiếu toàn bộ bệ đá tỏa sáng