Dịch: Nhị Gia"Quách Thư Di.
" Chỉ Dao xấu hổ cúi đầu trở lại, hai tay lo lắng nắm chặt chiếc khăn tay.
"Thật là một cái tên hay.
" Nam tử mặc đồ trắng mỉm cười nhìn nàng: "Tại hạ gần đây muốn ở chỗ này dưỡng thương một thời gian, không biết có thể tới tìm cô nương không?""Ân, có thể.
" Chỉ Dao sắc mặt càng đỏ hơn, toàn bộ cổ cũng nhiễm lên một tầng phi sắc.
Chỉ Dao đưa tay lên che ngực, cảm giác này thật xa lạ khiến người ta khó chịu.
"Vậy ta đi trước.
" Nam tử mặc đồ trắng nói xong liền biến mất, tiểu Nhã nằm trên mặt đất đột nhiên rê.n rỉ một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn đào viên đã sớm không còn người nào từ lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Tiểu Nhã tỉnh lại, vội vàng đứng dậy, lo lắng kiểm tra xem Chỉ Dao có bị thương hay không.
"Ta không sao, đi thôi, mẫu thân vẫn còn đang đợi ta.
" Chỉ Dao lắc đầu.
"Nhưng! nhưng còn những con yêu quái vừa rồi thì sao?" Tiểu Nhã lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có một con yêu quái đột nhiên xuất hiện và bắt bọn họ đi.
"Không có yêu quái, đi thôi.
" Chỉ Dao nói xong liền đi về phía trước, Tiểu Nhã vội vàng đi theo, cảm thấy có chút khó hiểu, chẳng lẽ là bị hoa mắt?! Ba ngày sau vào buổi tối, Chỉ Dao và Nguỵ Tử Việt đang ngồi trên mái nhà, nhìn các vì sao.
Mấy ngày nay, mỗi đêm Ngụy Tử Việt đều tới tìm nàng, mang nàng đi phi hành, mang nàng đi ngắm sao, mang nàng đi xem thêm nhiều cảnh đẹp sông núi.
Mà lúc này, nàng tựa vào trên vai Ngụy Tử Việt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Cảm nhận được tình yêu trong lòng, Chỉ Dao cảm thấy bất lực.
Mấy ngày nay nàng vô số lần muốn từ chối, nhưng lại căn bản không cách nào khống chế thân thể.
"Thư Di, ngày mai ta phải đi rồi.
" Ngụy Tử Duyệt nhẹ nhàng vòng tay qua vai Chỉ Dao, có chút buồn bã thì thầm vào tai nàng.
Chỉ Dao nghe vậy cả kinh, nước mắt không tự chủ được chảy dài trên khuôn mặt.
"Nàng… nàng đừng khóc.
" Ngụy Tử Việt cảm nhận được phản ứng