Dịch: Nhị GiaHai ngày sau, hai người dừng chân tại một sơn động.
"Thư Di, trước đành uỷ khuất nàng một thời gian, sau khi trở về tông môn nhất định để nàng sống thật tốt.
" Ngụy Tử Việt nói xong liền dẫn Chỉ Dao vào trong sơn động.
Ngay khi bước vào sơn động, chỉ thấy trong sơn động có một tấm bồ đoàn, một đống lửa chồng chất tro tàn.
Ngụy Tử Việt lấy trong túi trữ vật ra một tấm chăn lụa, trải trên mặt đất, cẩn thận đỡ Chỉ Dao ngồi xuống.
Chỉ Dao nhìn sơn động đơn sơ, nhưng trái tim bất ổn của nàng đột nhiên bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
"Nàng nghỉ ngơi một lát, ta đi kiếm chút gì ăn rồi trở về.
" Ngụy Tử Việt cười với Chỉ Dao, rời khỏi sơn động.
Chỉ Dao đứng dậy đi lại trong động, sờ chỗ này chỗ kia, không hiểu sao nàng có chút thích nơi này!.
Một khắc sau, Nguỵ Tử Việt mang theo một con thỏ trở lại, sau khi nướng xong, hai người cùng ăn.
Nhìn thấy nàng vui vẻ ăn, Ngụy Tử Việt có chút kinh ngạc, thầm nghĩ nàng là một tiểu thư con nhà danh gia sẽ không chịu nổi khổ sở như vậy.
Sau một thời gian, cả hai sống trong sơn động, dựa vào Nguỵ Tử Việt để săn bắn và tìm thức ăn mỗi ngày.
Đồng thời, Nguỵ Tử Việt nói cơ thể của Chỉ Dao quá mức bạc nhược yếu kém, nên đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc cho nàng, để cải thiện thể chấtBây giờ Chỉ Dao không còn là tiểu thư mỏng manh và yếu đuối trước đó nữa.
Một tháng sau"Thư Di, chúng ta phải rời đi rồi.
" Nguỵ Tử Việt ăn xong liền đề nghị rời đi.
Chỉ Dao cảm thấy bất đắc dĩ một lúc, sau khi ở đây lâu như vậy, nàng đã coi nơi này như nhà của mình.
"Ân.
" Chỉ Dao gật đầu, chống lại sự miễn cưỡng của nàng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sau khi mọi thứ đã được thu thập xong, cả hai hướng đến thị trấn tiếp theo.
Khi đến một thị trấn, cả hai tìm đến một quán trọ dự định nghỉ ngơi.
Ngồi trong góc sảnh, hai người đang thoải mái uống trà thì chợt nghe trong sảnh