Dịch: Nhị Gia“Tỷ tỷ, ta đến giúp tỷ.
” Làn hào quang của Tiểu Liên lại lần nữa bao quanh toàn thân Chỉ Dao, giúp nàng đối kháng với bạch cương.
Quả nhiên, có Tiểu Liên ra tay cương thi theo bản năng liền né tránh Chỉ Dao, bọn chúng nhìn nàng mà e dè không dám bước tới mặc cho Phương Tử Hư có khống chế thế nào, chúng cũng vẫn rụt rè theo bản năng lộ ra một tia kháng cự.
Chỉ Dao thấy cương thi không dám vây quanh mình nữa, trong lòng vui mừng, như vậy nàng liền có thể đánh từng con một rồi.
Nói là làm, Chỉ Dao chọn một con cương thi ngốc nhất, tay cầm Tố Hồi xông lên.
Một đạo kiếm ý trực tiếp chém vào cổ con bạch cương, cứ thế bị bổ đôi, lôi điện vẫn còn lưu lại ngăn cản vết thương tự lành.
Nhìn thấy có hiệu quả, Chỉ Dao trong lòng yên tâm hơn, cũng không quá căng thẳng nữa, nàng lại xuất ra một đạo kiếm chém về phía cổ nó.
Bạch cương hoảng loạn quơ quơ hai tay, muốn chặn lại kiếm ý, nhưng lại dùng lực quá mạnh khiến cả cái cổ của nó trực tiếp gãy xuống, não rơi trên đất, cơ thể cũng theo đó mà rơi xuống.
“Phụt!” Phương Tử Hư phun ra một ngụm máu lớn, thần sắc âm trầm nhìn Chỉ Dao trong gương.
Tiện nhân này lại dám giết bảo bối của hắn.
Giải quyết xong một con bạch cương, Chỉ Dao nhướn nhướn mày, xem ra bọn chúng đối với nàng cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nàng có thể nhân cơ hội này mà rèn luyện thêm kiếm ý.
Nghĩ như vậy, Chỉ Dao phân ra thần thức đi vào không gian phá thiên, bắt đầu nghiên cứu.
Phương Tử Hư thấy nàng đứng bất động, lau lau máu, tăng cường lời nguyền, khiến cả đám bạch cương xông về phía nàng.
Mấy con bạch cươ.ng cứ.ng nhắc tiến lên, vừa vươn tay ra, định làm nàng bị thương.
Chỉ Dao đột nhiên vươn tay, một đạo kiếm ý lại lần nữa phóng ra, trực tiếp chém nổ đầu mấy con bạch cương gần nhất.
Hoảng sợ một phen, Chỉ Dao có chút kinh ngạc vỗ vỗ ngực, nàng mới chỉ có một chút lĩnh ngộ, sao uy lực lại lớn như vậy?“Phụt.
” Phương Tử Hư lại phun ra một ngụm máu nữa, có chút không ngờ được nhìn vào mặt gương, nữ tử này sao lực chiến lại đột ngột tăng