Dịch: Nhị Gia“Chuỗi Tụ Linh châu này mắc quá, hơn nữa những viên châu này chẳng qua chỉ là những hạt gỗ phổ thông nhất, năm trăm linh thạch hạ phẩm là được rồi.
” Diệp Vô Lạc lo lắng Chỉ Dao bị lừa, hắn vội vàng lên tiếng.
“Đạo hữu, ngươi cũng nghe thấy rồi, năm trăm linh thạch được không?” Chỉ Dao thuận đà xuống giá, nhanh nhẹn tiếp lời.
“Thế này! thôi được.
” Chủ quầy bất lực đồng ý, vốn hắn nhìn thấy nha đầu này đơn thuần dễ lừa còn định kiếm một món hời, ai ngờ lại gặp phải người sành sỏi.
Chỉ Dao lấy linh thạch ra, trả tiền xong liền đeo chuỗi vòng lên cổ tay phải, nàng lắc lắc chiếc vòng càng nhìn càng thích.
“Hừ, ngươi đừng có bày ra bộ dáng chưa trải sự đời như thế có được không?” Tư Nhược Trần thấy nàng vui vẻ như vậy, không nhịn được châm chọc nàng vài câu.
“Ai cần ngươi lo!” Chỉ Dao khinh khỉnh nhìn hắn ta, đúng là nhiều chuyện mà!Mà Hạ Thất Nguyệt lúc này cũng đã chọn được mấy món đồ, một chiếc bình hoa tinh xảo, một viên đá, mấy tấm vải cũ.
Thiết nghĩ bản đồ chắc là ở trong mấy tấm vải đó.
Mấy món đồ này tốn của Hạ Thất Nguyệt tổng cộng tám trăm linh thạch hạ phẩm, trong đó bình hoa kia đắt hơn một chút.
Cất xong đồ, mấy người lại tiếp tục đi dạo phường thị, nhưng hai canh giờ trôi qua mà cũng chẳng nhìn thêm được món nào.
Sau đó đoàn người liền tách ra, ba người Chỉ Dao về lại quán trọ.
Diệp Vô Lạc cũng muốn đi theo, nhưng hắn đã đặt phòng ở quán trọ khác, cũng không nhất thiết cứ phải ở chung một nơi.
Ba người về quán trọ, gọi chút đồ ăn, ăn uống ngon lành một bữa, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai, bọn họ sẽ đi vào khu nội vực của Loạn Ma Hải, nơi đó không được bình yên như thế này nên các nàng phải chuẩn bị tinh thần cho tốt! !.
.
Ngày thứ hai, ba người trả phòng xong liền cùng nhau đi về hướng ngoại thành, vừa đi đến cổng liền nhìn thấy Diệp Vô Lạc đã đứng đợi ở đó.
“Sư thúc, sư điệt đi cùng mọi người có được không? Người đông cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau hơn.
” Diệp Vô Lạc chủ động đề xuất với Chỉ Dao.
Chu du ở Loạn Ma Hải, người đông sẽ an toàn hơn một chút.
“Như vậy cũng tốt,