Dịch: Nhị GiaChỉ Dao nhìn nàng ấy một mình sống qua thời gian ngàn năm dài đằng đẵng, trong lòng cực kì áp lực.
Mặc dù đối với tu sĩ cấp cao mà nói, thời gian ngàn năm chỉ như một lần bế quan tu luyện mà thôi, nhưng đối với một Chỉ Dao mới tu luyện mười mấy năm mà nói, thì quả thực quá đỗi xa vời.
Huống hồ Uyển Oánh tiền bối còn ôm theo trong tâm một nỗi kì vọng, nàng ấy cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, thực sự tàn nhẫn.
Chỉ Dao đã thực sự tin rằng mình đang ở trong huyễn trận, chỉ có điều câu chuyện này đã kết thúc rồi mà huyễn cảnh vẫn không thay đổi.
Lên đến đỉnh núi, Chỉ Dao nhìn về nơi xa, nàng tựa như đang cảm nhận được cảm giác ngàn năm cô độc ấy.
Cũng chẳng quan tâm thứ gì khác, nàng tiện tay lấy một nhánh cây bắt đầu múa ra các kiếm chiêu.
Cũng chẳng có bất cứ kĩ xảo gì, nàng chỉ đơn thuần là chém ra như muốn đem áp lực trong lòng phát tiết ra ngoài.
Vừa múa kiếm, tiềm thức nàng vừa nhớ lại kí ức về một đời của Uyển Oanh tiền bối, Chỉ Dao như quên đi tất cả, chỉ còn động tác làm theo bản năng.
Chính trong lúc này, linh khí trong người nàng bắt đầu thức tỉnh.
Những mảnh vỡ kí ức từng nhặt được ở Linh Hư bí cảnh bắt đầu di chuyển mạnh trong tiềm thức, sau đó đều chui vào trong cuốn “Công Pháp Vô Thuộc Tính”, cuối cùng không thấy đâu nữa.
Chỉ thấy “Công Pháp Vô Thuộc Tính” lúc này tự động mở đến trang thứ hai, theo đó liền xuất hiện một trận phù hiệu, bay về phía thần hồn của Chỉ Dao.
Phù hiệu được thần hồn hấp thu lấy, Chỉ Dao đột nhiên đứng bất động, qua được một lúc lâu mới bắt đầu chém từng đạo kiếm về phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, Chỉ Dao cứ từng kiếm một chém về phía trước, cả bầu không gian vặn vẹo rung chuyển, sau đó lại hồi phục bình thường, như thể đại kiếm đó không hề có chút uy lực nào.
Chỉ Dao lại đột nhiên mở bừng hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn nhành cây trong tay mình, nàng vừa rồi đã lĩnh ngộ được kiếm ý Thời Gian sao?Thần thức đến bên cuốn “Công Pháp Vô Thuộc Tính”, hơi cúi đầu nhìn, liền thấy bên trên viết hai chữ “Năm Tháng”, bên dưới ghi chi