Dịch: Nhị Gia“Ngươi biết ta ư?” Cố Uyển Oánh nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, có chút bất ngờ.“Đúng vậy, vãn bối từng có vinh hạnh được nhìn thấy bức họa của tiền bối.” Chỉ Dao nắm quyền hành lễ, cung kính đáp.“Bức họa?” Cố Uyển Oánh nghe vậy lập tức xuất hiện ngay trước Chỉ Dao, mặt đầy kích động nhìn nàng: “Ngươi quen biết Dịch đại ca đúng không?”“Vãn bối từng vào một bí cảnh, trong đó có một gian nhà gỗ giống y hệt gian này.
Cũng là ở đó nhìn thấy tranh của tiền bối.” Chỉ Dao nhìn thân ảnh của Uyển Oánh, có chút cảm thán, Uyển Oánh tiền bối lúc này rõ ràng chỉ còn là một tàn hồn.“Bí cảnh? Linh Hư thành sao lại biến thành bí cảnh?” Uyển Oánh lùi về sau vài bước, nàng có chút không chấp nhận được sự thật này, mặc dù nàng sớm đã liệu được Dịch đại cả vạn năm nay không đến tìm mình chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Nhưng đến khi tận tai nghe được, nàng vẫn không cách nào chấp nhận nổi.Chỉ Dao cũng không biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành im lặng lắc đầu.Cố Uyển Oánh thấy phản ứng của nàng như vậy, nhất thời viền mắt của nàng ta liền đỏ ửng, kiên trì được hàng vạn năm nay chẳng qua là một phần chấp niệm của nàng, chấp niệm với phụ thân, chấp niệm với Dịch đại ca........Qua một lúc lâu, Cố Uyển Oánh mới bình phục tâm tình, nàng miễn cưỡng cười cười, thực ra nàng sớm đã đoán được kết cục, có được đáp án rồi nàng cũng nhẹ nhõm đi không ít.“Vì sao ta lại cảm nhận được trên người ngươi có một loại hơi thở rất quen thuộc?” Cố Uyển Oánh nhìn Chỉ Dao, lên tiếng hỏi.Chính vì cảm nhận được một làn khí quen thuộc trên người nàng ta, nàng mới thả nàng ta ra ngoài, nếu không nàng ta rất có khả năng đã chết trong huyễn cảnh.Chỉ Dao nghe vậy chau chau mày, nàng cũng vẫn luôn cảm thấy nơi đây hết sức thân thuộc, rốt cuộc nguyên do là gì?Đột nhiên, Chỉ Dao nhớ đến một tấm vải nàng đã lấy được từ gian nhà gỗ trong bí cảnh.Lấy nó ra từ trong nhẫn trữ vật, Chỉ Dao bèn dâng qua cho Uyển Oánh