-chạy chạy đi,đừng quay đầu lại ...chạy nhanh đi
-ca..................ca đừng bỏ ta..
-Băng chạy đi đừng quay đầu......
-không ca đừng bỏ ta ......không....aaaaaaaaaaaaaaaaaa
-B.....Ă.....N....G chạy đi.....
-khônggggggg.............................. aaaaaaaaaaaaaaaaaa tôi hận các người
--------------------------------------
aaaaa hộc hộc......cô tỉnh dậy trán ướt đẫm mồ hôi, vơ vội cốc nước bên bàn ......bình tĩnh một chút cô nhớ về giấc mơ kia một tầng mồ hôi mỏng lại bắt đầu rịn ra trên trán.
-..."hẳn là cô vừa mơ về kí ức của nữ phụ đi,cũng tội cho cô gái kia chỉ muốn dành được tình yêu mà phải hi sinh cả gia đình,bọn họ cũng không phải là người ăn chay đuổi cùng gϊếŧ tận cô nữ phụ này,ép cô nhìn thấy ca mình bị thiêu chết quá ác đi"cô rợn người
cốc cốc..cô đang chìm vào dòng suy nghĩ của mình thì một tiếng gõ cửa vang lên
-Băng anh vào nhé.....?một giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sâu trong nó là cái gì đó thực ngọt ngào...
-...
cạch
-bảo bối chuẩn bị đồ đi chúng ta về nhà.......
cô nhìn anh quay qua phía bên bàn lấy máy viết chữ mà mama chuẩn bị viết mấy chữ tôi giơ trước mặt anh
-....."tên kia đâu"
-hắn vừa đi du học rồi,cái gì mà kiến thức không đủ nên đi để trau dồi thêm ngu thì nói ngu ....mặt anh hiện lên khinh bỉ .
-..."anh cả đâu"
-đi làm...mà sao em không chịu hỏi đến anh gì cả hử..... anh hảo đau khổ aaaa...
-...
-thôi được rồi thu dọn đồ về nhà thôi ba mẹ mong em lắm đấy..
chiếc xe lăn bánh từ cổng bệnh viện hòa vào dòng người tấp nập,cảnh vật xung quanh liên tục thay đổi,chẳng mấy chốc chiếc xe đã đứng trước cổng biệt thự huyết gia.biệt thự huyết gia nằm ở khu thiên cảng, xung quanh thì là một số nhà giàu mới nổi khác ,nhưng cách nhau khá xa.
cô ngơ ngác nhìn cánh cổng
-băng đến rồi...anh cô nhẹ nhàng lên tiếng đánh thức
----------------------------------------
-băng.........đi chết đi...con khốn......
-thả ra......
-mày phải chết ,phải chết ,......ha ha ha.....
------------------------------------------
cô giật mình tỉnh giấc mồ hôi từ trên trán chảy xuống,rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ ác mộng về kiếp trước của nữ phụ luôn đeo bám cô giống như.....cô ấy muốn nhắc nhở mối thù của cô ấy và cô nữ chính kia vậy .nhưng cô không hề muốn dây vào đâu.cô biết dù nữ chính ác nhưng cô ta là con ruột của tác giả,cô ta có bàn tay vàng còn cô thì không ,so với đứa con ghẻ như cô đứa con ruột như cô ta chắc chắn sẽ được cưng chiều hơn.huống chi dàn hậu cung của cô ta cũng không phải mù cô không muốn chết sớm vậy đâu.cô đau đầu suy nghĩ rốt cuộc thì nên làm cách nào mới tốt đây.trả thù hay lẩn tránh ký ức của cô nữ phụ này.nhưng lẩn tránh cũng không phải cách hay.
cốc cốc ngoài cửa phòng cô tiếng gõ cửa vang lên
-băng anh vào nhé! anh hai của cô gõ cửa rồi bước vào.
-....
-con bé kia xuống ăn cơm đã mấy giờ rồi còn không mau dậy
-...
cô theo anh hai bước xuống nhà ngồi ăn cơm .vì cô mới được xuất viện nên ba mẹ cô mở tiệc ăn mừng dù không lớn lắm nhưng cũng gọi là khá đầy đủ.
-băng nhi dậy rồi à lại đây ăn cơm thôi con.mẹ cô dịu dàng nói
-...
bây giờ cô mới chú ý trên bàn ăn bây giờ có cả anh cả cùng anh hai nữa.khỏi nói anh cả cô là một khối băng ngàn năm không tan,còn anh hai thì ....như đứa khùng.suốt cả bữa bữa cơm hôm