Sau khi Ân Hằng nghe được những lời này rũ mắt nhìn đích tử trong lòng mình, một đứa trẻ mới hơn tám tuổi, thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, thật sự rất đáng thương.
Trương ma ma chợt lạnh trong lòng, muốn cứu vãn liền vội vàng mở miệng: "Thiếu gia quan tâm tổ mẫu....."
"Đủ rồi!" Ân Hằng trực tiếp lên tiếng cắt ngang, ôm Ân Nguyên Tân đi ra ngoài.
Vương ma ma gọi một tiểu tư tới, đưa mắt chỉ vào đống bài vở trên bàn: "Cầm những thứ này đi, Ca Nhi học hành chăm chỉ, nếu như không thấy nữa, nhất định sẽ đi tìm".
Vương ma ma nói xong liền dìu mẫu thân và ôm cô đi.
Ân Tố Tố phúc chí tâm linh*, không có lý do gì mà không khóc một trận nữa, tiếng khóc của trẻ con lập tức vang vọng vào trong phòng, khiến lão phu nhân vốn dĩ đang muốn nằm xuống tức giận ngã nhào về phía trước.
* Phúc chí tâm linh: ý chỉ khi vận may đến, thì con người ta trở nên khôn ngoan hơn.
"Ca ca! Ca ca!"
Ân Tố Tố vẫn gào khóc không ngừng, Vương ma ma vội gọi nhà hoàn tới dìu Tần Tư Sương đi trước, còn mình thì dỗ Ân Tố Tố.
Bên kia Ân Hằng không thể không dừng bước, vừa muốn hỏi có chuyện gì, liền nhìn thấy lão phu nhân tức giận đùng đùng xông qua đây, Liễu di nương vốn phải dìu lão phu nhân bị bỏ lại xa, mãi mới đuổi kịp.
"Ngươi muốn đưa Tân Nhi đi đâu?" Lão phu nhân tức giận quát lên, sắc mặt giận dữ.
Lão phu nhân vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, dù gì trời tối rồi, người hầu đều đã bị bà đuổi đi, kết quả vừa bước ra liền nhìn thấy con trai đang muốn ôm cháu trai đi, cộng thêm tiếng khóc kia thực sự quá phiền, liền trực tiếp xông ra.
Ân Hằng tối sầm mặt, nhìn lão phu nhân trầm giọng nói: "Mẫu thân nói mình bệnh rồi, con thực sự là nhìn không ra đó, kêu một đứa trẻ hơn tám tuổi chăm sóc mình, ép cho Nguyên Tân trở thành bộ dạng như bây giờ.
Lão phu nhân hốt hoảng, Trương ma ma lập tức bước lên trước nói rõ tình hình.
"Tân Nhi, Tân Nhi, mau, mau tìm đại phu".
Lão phu nhân sau khi nhìn thấy, gấp gáp bước lên trước xem xem tình hình của Ân Nguyên Tân.
Ân Hằng hít một hơi thật sâu, dõng dạc nói: "Nếu sức khỏe mẫu thân không tốt thì cứ nghỉ ngơi đi, con xin phép đưa Nguyên Tân đi bắt mạch, đợi mọi chuyện xong xuôi lại đến thăm mẫu thân".
Lão phu nhân ngạc nhiên, cuối cùng là do hổ thẹn trong lòng, xua tay bảo Ân Hằng đi.
Vương ma ma thừa cơ cũng ôm Ân Tố Tố đi luôn.
Đợi người đi hết, không khí trở nên yên tĩnh, lúc này lão phu nhân mới phản ứng lại, rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, vừa quay đầu đã nhìn thấy Liễu di nương đang ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang mở kia, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Thứ vô dụng!"
Liễu di nương tự nhiên bị mắng một câu, không biết mình lại làm sai gì, ngoan ngoãn đứng một bên, cũng không phản bác.
Trương ma ma vội dìu lão phu nhân vào phòng, khẽ an ủi: "Thiếu gia đột ngột ngất đi, lão gia cũng sốt ruột".
"Chuyện của Tân Nhi là sao?" Lão phu nhân vội hỏi, đối với đứa cháu này, bà là thật lòng yêu thương.
"Vừa phải hoàn thành bài tập, vừa phải lo cho tổ mẫu, dẫn đến tinh thần không tốt, có điều đã mời đại phu rồi, bây giờ nô tỳ lập tức qua đó, có kết quả liền quay về bẩm báo với lão phu nhân".
Trương ma ma nói.
"Ngươi làm việc ôn thỏa, đi đi, ngoài ra, gọi một người tới chăm sóc, bảo người đó (Liễu di nương) đi đâu thì đi, đừng lảng vảng trước mặt ta".
Lão phu nhân buồn bực nói.
Trương ma ma thừa biết lão phu nhân giận cá chém thớt, nhưng ai bảo Liễu di nương vô dụng vậy chứ.
Bên này, Ân Hằng vừa ôm Ân Nguyên Tân về phòng không lâu, Tôn đại phu từng chẩn bệnh cho Ân Tố Tố đã tới rồi.
Sau khi Tôn đại phu cẩn thận bắt mạch, thở ra một hơi, ông sợ lại là bệnh lạ, nếu ngã ở Ân gia hai lần, danh tiếng của ông chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
"Ân đại nhân yên tâm, thiếu gia ưu phiền tích tụ, nên mới hôn mê, sau khi