Lúc Ân Tố Tố chuẩn bị đến đó, Ân Nguyên Tân sớm đã tỉnh lại rồi, vốn dĩ muốn đến học đường, lại bị Ân Hằng ấn lại, nếu không nghỉ ngơi cho đàng hoàng một đoạn thời gian, thì tuyệt đối không cho cậu đến học đường.
"Hai ngày này cứ ở trong viện tử của cha mẹ, chỗ tổ mẫu con ta đã nói rõ rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống hôm qua".
Một câu nói của Ân Hằng đã quyết định xong mọi chuyện, trực tiếp chặn lời của Ân Nguyên Tân.
Ân Nguyên Tân cười bất lực: "Phía tổ mẫu tất nhiên phải lo, con vẫn muốn đi thăm".
"Bây giờ con qua đó với bộ dạng này, bà ấy càng lo lắng hơn, không bằng đi thăm mẫu thân con?" Ân Hằng nói.
Lúc này Ân Nguyên Tân mới nhớ ra chuyện tối qua, vội vã bước xuống giường: "Con hồ đồ ngủ cả một đêm, quên mất chuyện của mẫu thân, đúng là bất hiếu, con phải đi thăm mẫu thân".
"Không vội thăm lúc này, nữ y đang châm cứu cho bà ấy, con mặc y phục trước rồi ăn chút gì đi đã".
Ân Hằng nói xong, đúng lúc nhìn thấy Vương ma ma ôm Ân Tố Tố bước vào, liền cười nói: "Tối qua muội muội con khóc thảm thiết, hôm nay vừa dậy liền qua đây tìm con, dù gì đi nữa cũng nên ăn xong bữa sáng với muội muội chứ".
Vương ma ma ôm Ân Tố Tố cúi người hành lễ, đoạn đem Ân Tố Tố ôm qua đó.
Ân Tố Tố kích động kêu lớn: "Ca ca, ca ca".
Ca ca, chúng ta cùng bù đắp tình thân nào!
Ân Nguyên Tân đang ngồi trên giường, thấy Ân Tố Tố chìa tay, liền đón lấy cô, thấy hai mắt cô hơi đỏ, ánh mắt lại sáng lấp lánh nhìn cậu, không khỏi nghĩ tới bộ dạng tối qua của muội muội khóc tới xé ruột xé gan, không kìm nổi có chút đau lòng.
"Là lỗi của ca ca, ca ca quên mất phải dạy muội vẽ".
Ân Nguyên Tân đau lòng nói.
Ân Tố Tố không để ý, tối qua thắng đươc lão phu nhân, mắt hơi sưng một chút cũng không sao, bây giờ tâm trạng cô vô cùng sảng khoái.
Vương ma ma gọi người bày bữa sáng, lại kêu tiểu tư hầu hạ Ân Nguyên Tân mặc y phục, thuận tiện kêu phía trù phòng* sắc thuốc, chuẩn bị luôn cả mứt hoa quả.
*Trù phòng: nhà bếp.
Vương ma ma chuẩn bị đâu vào đấy, Ân Hằng cũng yên tâm rồi, dặn dò vài câu với hai đứa, liền vội vàng ra khỏi cửa.
Trù phòng của Ngô Đồng Uyển đang chuẩn bị bữa sáng, phong phú đa dạng, Ân Tố Tố là người kén chọn, vừa muốn đẹp mắt, vừa muốn ngon.
Không giống lão phu nhân, lớn tuổi rồi, khẩu vị không tốt, ưa đồ thanh đạm, nhưng đối với Ân Nguyên Tân lại có chút vô vị.
Ân Nguyên Tân tiện tay gắp một miếng đồ rán, hai mắt liền sáng lên.
Vương ma ma một bên đút cháo cho Ân Tố Tố, một bên thêm dầu vào lửa nói: "Phu nhân nói thiếu gia thích ăn đồ xốp giòn, không thích ngọt, liền vào trù phòng lăn lộn nấu nướng, ngày nào cũng vậy, theo chưởng thược* ma ma học được được rồi.
Nếu phu nhân mà ở đây, nhất định sẽ tự mình xuống bếp....."
*Chường thược: theo cách nói hiện đại thì là bếp trưởng.
Vương ma ma vừa ngừng nói, tựa như cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa thì có chút không đúng, nên chỉ tiếp tục đút cháo cho Ân Tố Tố.
Nhưng Ân Nguyên Tân hẳn đã nghe thấy rồi, Ân Tố Tố tận mắt nhìn thấy vành mắt cậu ửng hồng, chắc hẳn là cật lực kiềm chế mới không khóc.
"Muội muội cũng ăn".
Ân Nguyên Tân nhẹ giọng nói.
"Thiếu gia, A Man tiểu thư thích ăn ngọt, không thích ăn những thứ này đâu".
Vương ma ma cười nói.
Ân Nguyên Tân đành tự mình ăn, hơi cụp mắt, bộ dạng ngập tràn hạnh phúc vui vẻ.
"Thiếu gia thích ăn là tốt rồi, phu nhân nhất định rất vui.
Lần trước nô tỳ và phu nhân đứng đợi ở ngoài Hồng Lư Uyển, muốn cho thiếu gia nếm thử món mới, kết quả có chút chuyện cản trở....." Vương ma ma cười nói, khuôn mặt hiền từ, "Đồ chiên rán để lâu quá cũng không tốt, mềm mềm, không giòn như lúc mới nấu xong nữa, nếu như ngày nào thiếu gia cũng ở đây dùng bữa sáng thì tốt rồi, phu nhân nhất định sẽ rất vui".
Ân Tố Tố lúc này nhìn chằm chằm Vương ma ma, thực lực của người đồng đội này thực sự quá mạnh rồi.
Vài câu ngắn ngủi, nói mẫu thân thực ra rất quan tâm và yêu thương ca ca, mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn đi thăm cậu, nhưng kết quả đều bị cản không cho