Ân Tố Tố dặn dò xong, vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa dựa vào ghế liền đứng bật dậy.
“Tiểu Nha, cùng ta ra ngoài một chuyến”.
Ân Tố Tố nói.
Tiểu Nha đáp lại một tiếng, hai người gọi theo hộ viện Thường An, đi ra khỏi viện tử.
Sắc trời càng ngày càng tối, không biết lúc nào thì tuyết rơi, Thường An và Tiểu Nha đều có chút lo lắng bảo vệ bên cạnh Ân Tố Tố, không hiểu sao tiểu thư cứ nhất định phải ra ngoài vào lúc này.
Ân Tố Tố cũng không nói rõ được, chỉ là trong lòng cô cứ có cảm giác lúc này nên ra ngoài một chuyến.
Vừa đi chưa đầy 100m, một thân ảnh từ xa càng ngày càng gần, Ân Tố Tố đúng lúc dừng bước, đợi người đó tới gần, Ân Tố Tố cúi người hành lễ nói: “Lục đại nhân”.
“Là cô? Bây giờ nhận ra ta rồi?” Lục Dịch dừng bước hỏi.
Đứng bên cạnh Lục Dịch là một vị tùy thị mới đầu còn có chút cảnh giác, sau nghe đại nhân nhà mình nói bây giờ nhận ra ta rồi, vậy thì chắc không phải kẻ có ý đồ với đại nhân, nên cũng buông lỏng cảnh giác.
Ân Tố Tố không chú ý đến người khác, chỉ nhìn Lục Dịch, lời đến bên miệng liền trực tiếp nói ra: “Còn chưa cảm tạ đại nhân hôm nay ra tay tương trợ”.
“Bản thân cô biết võ, tuy có hơi giật mình, nhưng cho dù không có ta, cũng sẽ không đến mức bị thương”.
Lục Dịch nói xong, lại hiếu kỳ hỏi: “Cô tìm ta là vì muốn nói đa tạ?”
“Ta vốn không phải cố ý đến tìm đại nhân, chỉ là tình cờ gặp thôi.
Vốn dĩ ta và tỷ muội đã hẹn nhau muốn tới đình nghỉ mát thưởng trà nói chuyện, nghe nói nơi đó cảnh sắc tuyệt đẹp, muốn đến xem thử, nhưng trên đường tới đó, tỷ muội của ta gặp phải tiểu thư Phùng gia, lại nhìn thấy cả đại nhân, liền từ bỏ ý định này.
Đợi sau khi ta quay về, vẫn luôn nghĩ tới đình nghỉ mát đó, nên định đi hỏi xem nó ở đâu, đợi lần sau tới sẽ đi xem thử”.
Gặp phải tiểu thư Phùng gia, còn có cả hắn….
Lục Dịch cau mày một cái, trách không được cô nhận ra hắn, hóa ra là có người nhìn thấy hắn động thủ.
“Đình nghỉ mát của Kim Quang Tự, nếu như muốn xem tuyết cảnh, tốt nhất là nên đến Vọng Tân Đình bên sườn núi, từ đây đi về phía trước, sau khi đi qua một viện tử lớn, có một thềm đá, đi lên đó là đến rồi”.
Lục Dịch nói.
Ân Tố Tố đa tạ nói: “Tạ Lục đại nhân”.
Lục Dịch xua tay, đưa theo thủ hạ trực tiếp đi qua cô luôn.
Sau khi Lục Dịch đi được một lúc, Ân Tố Tố mới đưa theo nha hoàn tiểu tư tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, liền nhìn thấy viện tử kia, đúng lúc có người đi ra từ trong viện, nhìn thấy bọn họ sửng sốt, trên mặt đầy cảnh giác.
Có lẽ là ánh mắt của ma ma đó quá mức đáng sợ, Tiểu Nha liền vội vàng giải thích: “Chúng ta muốn tới Vọng Tân Đình ở phía trước, nên đi ngang qua đây”.
Ma ma kia tựa như thở phào một hơi, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện, trực tiếp đóng cửa đi vào luôn.
“Người gì vậy, ba người chúng ta cũng đâu làm được gì…” Tiểu Nha tức giận nói.
Ân Tố Tố kéo Tiểu Nha lại, không quan tâm đ ến viện tử kia nữa, lại đi về phía trước một đoạn, sau khi nhìn thấy thềm đá, nhấc nhân bước lên phía trước.
“Tiểu thư, người muốn lên đó thật sao, tuyết sắp rơi rồi”.
Tiểu Nha gấp gáp nói.
“Ta biết”.
Ân Tố Tố hít sâu một hơi, bước chân kiên định.
Tuy không biết tại sao, nhưng đi theo trực giác trong lòng, nhất định không sai.
“Người ngoài cửa vừa nãy là ai?”
“Hồi phu nhân, là một tiểu thư đưa theo một nha hoàn và một tiểu tư, muốn tới Vọng Tân Đình,đi ngang qua đây”.
“Thực sự không có vấn đề chứ?”
“Lão nô từng nhìn thấy chân dung nàng ta, đó là tiểu thư của Ân gia, vị tiểu Bồ Tát chuyển thế mà mọi người hay nói”.
“Nếu đã quen biết, vậy thì chắc là không sao, ở trong phòng giữ ấm trước đã, tạm thời chắc là không đi được rồi”.
“Vâng”.
Bên này cuối cùng Ân Tố Tố đưa theo Tiểu Nha và Thường An đã tới Vọng Tân Đình rồi.
Vọng Tân Đình được xây dựng bên nửa sườn núi, nhìn xuống dưới một chút, mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tối đen, giống như miếng bông gòn được thấm đầy mực.
Nhưng liếc