【Kí chủ, nếu không phải cô dùng bùa may mắn, thì chưa chắc tránh được ba lần truy sát.】
【Có điều tâm pháp nội công của kí chủ gần đây đã có tiến bộ, mấy kẻ tép riu có lẽ không phải đối thủ của cô.】
"Ta biết chứ, nhưng ta cũng quá xui xẻo quá đi mất".
Ba lần truy sát, rốt cuộc là ai hận cô tới vậy? Lẽ nào thật sự là Phùng Ngọc Dung sao?
"Ta nghi ngờ là Phùng Ngọc Dung".
Ân Tố Tố thấp giọng nói.
【Kí chủ, đây cũng là một nữ phụ nổi bật đó, cô ta từng yêu nam chính sâu sắc cơ mà.】
Ân Tố Tố muốn trợn mắt trắng, nữ phụ yêu nam chính sâu sắc thì nhiều thật đấy, nhưng không có ai tàn nhẫn ác độc tới vậy đâu.
"Vốn đều là nữ phụ như nhau, sao lại gấp gáp muốn chiên nhau lên như vậy chứ".
Ân Tố Tố thở dài, tạm thời vứt Phùng Ngọc Dung ra sau đầu, lấy ra một tờ giấy từ cái túi nhỏ trên thắt lưng, mở ra.
Giờ tý ba khắc, Thượng Thiện Viện.
Bảy chữ ngắn ngủi, lại khiến Ân Tố Tố nổi da gà, mãi không bình tĩnh lại được.
Huyết án sẽ xảy ra tại Thượng Thiện Viện, tuy không biết thời gian cụ thể, nhưng tờ giấy này giống như cảnh báo trước một nửa, lấy phải nó đúng là nóng phỏng tay mà.
"Cốc cốc".
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Nha lập tức chạy như bay ra mở cửa, chính là hộ viện Thường An.
"Bẩm báo tiểu thư, vị Lục đại nhân kia đến rồi".
Ân Tố Tố nghe vậy, lập tức quyết đoán, củ khoai nóng phỏng tay vẫn là đem vứt đi thì hơn, vứt cho ai cũng không đáng tin bằng vứt cho vị Lục đại nhân kia.
Tuyết đã rơi một trận lớn rồi, nhưng vẫn chưa thấy ngừng, mà ngược lại càng ngày càng to hơn.
Những phiến hoa tuyết tựa lông vũ rơi lả tả, chẳng mấy chốc đã kết thành từng lớp trên mặt đất, tích tụ một độ dày đáng kể.
Lục Dịch không đem theo dù, chỉ khoác áo choàng đứng bên ngoài viện, tùng phiến từng phiến hoa tuyết rơi trên bờ vai hắn, tuyết dưới chân vùi lấp nửa tấc đôi giày thêu họa tiết vân văn.
Ân Tố Tố gấp gáp đi đến, Tiểu Nha che dù cho cô đi theo phía sau.
Lục Dịch nhìn thấy bóng dáng tố y kia, quay người lại, nói: "Ân tiểu thư, cô xem tuyết rơi dày như vậy, sợ là ngày mai vẫn chưa xuống núi được".
Ân Tố Tố dừng bước, khẽ lắc đầu: "Có lẽ một lúc nữa là ngừng rồi, ngày mai tuyết tan là có thể xuống núi".
"Ân tiểu thư biết xem thiên tượng?"
"Lục đại nhân có chuyện gì chăng?"
Lục Dịch chầm chậm bước tới, cách cô khoảng 1m mới dừng lại, một bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài như ngọc chìa ra từ trong áo choàng màu đen, giữa hai ngón tay kẹp một miếng huyết ngọc.
"Của Ân tiểu thư nhỉ?"
Ân Tố Tố lập tức sờ lên cổ, cô không biết huyết ngọc đã rơi từ lúc nào nữa.
"Huyết ngọc này khó tìm, hình như sau khi Triệu Thượng thư có được nó liền cho đích tử đeo, đích tử cá cược thua ca ca cô, nên đem nó tặng cho cô".
Lục Dịch nói.
"Vâng, Lục đại nhân".
Ân Tố Tố không biết rốt cuộc người này đang muốn làm cái gì, sau khi trả lời hắn, thì cảnh giác nhìn đối phương.
Lục Dịch bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười giống như băng tuyết tan chảy, ngàn vạn phong hòa, gần ngay trước mắt.
Ân Tố Tố nhớ lúc trưa nay Yên Nhiên có nói đến kinh thành tứ mỹ.
Dùng từ đẹp để hình dung Lục Dịch là hoàn toàn có thể, nước da trắng ngần, ngoại hình không cần phải tranh cãi, còn có đôi mắt với con ngươi đen láy khiến người khác chỉ cần nhìn lâu thêm chút liền vô thức chìm vào.
Ân Tố Tố bỗng chốc cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, không khỏi lùi về sau một bước.
Người này đúng là yêu nghiệt mà.
"Vậy thì phải vật quy nguyên chủ rồi".
Lục Dịch nói, tiến lên phía trước, đưa huyết ngọc qua.
Ân Tố Tố lập tức nhận lấy, ngón tay Lục Dịch vừa buông, miếng huyết ngọc lành lạnh kia lập tức rơi vào lòng bàn tay Ân Tố Tố, trấn an trái tim nhỏ đang căng thẳng của cô.
"Nếu đã vật quy nguyên chủ, vậy ta cũng xin cáo từ trước".
Lục Dịch thu liễm lại thần sắc, xem ra Ân tiểu thư này rất bình thường.
"Lục đại nhân đợi đã".
Ân Tố Tố lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đưa qua, "Lục đại nhân, ta tới Vọng Tân Đình, hộ viện của ta nhặt được tờ giấy này từ khe hở của góc bàn".
Sau khi Lục Dịch mở tờ giấy ra xem, sắc mặt có chút âm trầm.
"Lục đại nhân, đêm nay không có chuyện gì chứ".
Ân Tố Tố hỏi một câu.
Lục Dịch không trả lời, phủi đi lớp tuyết