Đợi xe ngựa chầm chậm chuyển động, Ân Nguyên Tân mới nhìn Ân Tố Tố nói: “A Man, nếu muội gặp phải chuyện như vậy, không cần phải bận tâm gì cả, trực tiếp động thủ luôn”.
“Ca ca, trong kinh thành này, làm gì có kẻ nào dám nói năng lỗ mãng với muội chứ”.
Ân Tố Tố cười nói.
Không phải cô tự khen đâu, là lời đồn Bồ Tát chuyển thế khi nhỏ thực sự là đi sâu vào lòng người, không chỉ có Vương gia và Vương phi của Trấn Nam Vương Phủ chiếu cố, Tiêu Cảnh Vân và Ân Nguyên Tân còn là hảo bằng hữu, tất nhiên cũng sẽ bảo vệ cô, Thái hậu trong cung cũng có chút ấn tượng với cô, ngoài ra bản thân cô cũng có giao hảo với không ít thiên kim tôn quý khác.
Vậy nên chỉ có não úng nước mới dám chọc vào cô.
Có điều thật sự có kẻ dám có ý đồ với cô đó.
Ân Tố Tố không khỏi sờ lên huyết ngọc đang đeo trên cổ, trên thế gian này có tình bạn bền chắc giống như tường đồng vách sắt, nhưng cũng có kẻ lời ngon tiếng ngọt, cố tình tiếp cận.
Cô cho rằng kiếp này mình đã đủ thông minh rồi, kết quả suýt nữa bị bắt thóp.
Ân Nguyên Tân nhìn thấy hành động của Ân Tố Tố, liền nghĩ tới chuyện ở Kim Quang Tự, nói: “Có thù thì báo thù, có oán thì báo oán, nếu muội không tiện xử lý, ca ca có thể giúp muội”.
Ân Tố Tố bỏ tay xuống, cầm một trái đông tảo lên nói: “Không ai chọc vào huynh muội chúng ta được, cũng không ai dám công khai chọc vào muội, còn về âm mưu phía sau, muội có thể tự mình xử lý”.
“Vậy thì tốt”.
Ân Nguyên Tân nói.
“Ca ca, Bạch cô nương động thủ ngay trên phố khiến người người đều biết, nếu Tiêu thế tử ra mặt thì nên xử lý thế nào, dù gì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ”.
Ân Tố Tố hỏi.
Ân Nguyên Tân lắc đầu, muốn xử lý chuyện này thật sự rất phiền phức.
“Trong kinh thành, tùy tiện tìm mấy nhà cũng ra được người làm quan, cũng chứng minh gốc rễ móc nối của các gia tộc tôn quý rộng, còn không biết kéo theo bao nhiêu rắc rối phức tạp đằng sau nữa, chuyện này nhìn bên ngoài thì là tranh đấu giữa nam nữ, nếu là trên giang hồ thì cũng không ai nói gì, chỉ có thể trách bản thân không bằng người khác, nhưng đây không phải giang hồ.
Nếu vị Bạch cô nương này thông minh một chút, ban ngày thì lùi một bước, ban đêm mới tìm hắn tính sổ, vậy là không bị dính líu gì rồi, Hộ bộ Thị lang cho dù có suy đoán là cô ta cũng không dám ra tay giữa ban ngày.
Nhưng trước mắt, con đường này không thể đi được rồi”.
Ân Tố Tố mím môi, thấp giọng nói: “Nhưng chuyện này không thể nói là do lỗi của Bạch cô nương được”.
Ân Nguyên Tân đồng ý gật đầu nói: “Chuyện này tất nhiên không phải lỗi của cô ta, ta cũng từng nghe nói qua về tên Tiền Minh Vũ kia, ban đầu Hộ bộ Thị lang muốn nhét hắn vào Thanh Viễn Trai, Tôn phu tử không muốn nhận hắn, suýt nữa dâng tấu lên Hoàng thượng, có thể thấy danh tiếng của người này kém tới mức nào”.
Ân Tố Tố nghe vậy, lắc đầu, đúng là tiêu chuẩn của một tên phế vậy mà.
Ân Nguyên Tân nói tiếp: “Loại con cháu thế gia như vậy, dựa vào thế lực gia tộc diễu võ dương oai quen rồi, có điều ai có thể chọc, ai không thể chọc, hắn đều biết rõ, nên vẫn luôn không có chuyện gì.
Kết quả đụng phải Bạch cô nương lần đầu tới kinh thành, ta và muội đều biết Bạch cô nương là người trong lòng của Cảnh Vân, nhưng người ngoài không biết, vậy nên Tiền Minh Vũ uống rượu vào thiếu tỉnh táo, không cẩn thận đụng phải người không nên đụng”.
Ân Tố Tố khoanh tay, dè dặt hỏi: “Ca ca, tên đó không thể nối dõi tông đường nữa phải không?”
Mặt Ân Nguyên Tân tái mét, gật đầu.
Ân Tố Tố lại hỏi: “Chuyện này, Bạch cô nương đánh một trận rồi thì cũng thôi đi, còn hại hắn đoạn tử tuyệt tôn, Hộ bộ Thị lang chắc chắn sẽ không để yên đâu, có khi nào sẽ náo đến chỗ Hoàng thượng, đến lúc đó Tiêu thế tử phải xử lý thế nào đây”.
Ân Tố Tố không cảm thấy Bạch Như Sương làm sai, mà ngược lại cảm thấy cô ta làm rất đúng.
Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ đem đến rắc rối cho Tiêu Cảnh Vân, nhưng với cô mà nói thì đây lại là chuyện vui.
Ân Nguyên Tân thờ ơ, không hề lo lắng chút nào cho vị huynh đệ kia của mình.
“Nữ nhân của y, nếu y không tự bảo vệ được, vậy