Ân Tố Tố vô cùng kinh ngạc nhìn người đang bước đến kia, cô nghĩ ngày mai đi trang tử, sau đó âm thầm thăm dò tiến độ của vụ án, không ngờ lần đầu tiên ra ngoài sau khi xuống núi, lại gặp được người ngay trước cửa Quỳnh Ngọc Lâu.
Lục Dịch bước đến, chắp tay thi lễ một cái, lễ nghi đầy đủ, khiến người khác không tìm được sai sót nào.
Ân Nguyên Tân chắp tay đáp lễ, trên mặt mang ý cười, ngữ khí ôn hòa nói: “Khoảng thời gian bị kẹt lại trên núi, muội muội ta làm phiền ngài rồi”.
Khóe miệng Lục Dịch vẫn mang ý cười, vô ý nhìn Ân Tố Tố một cái, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, liền mở miệng nói: “Nếu thật sự muốn nói đến chuyện này, thì đáng ra phải là ta cảm ơn Ân tiểu thư mới phải”.
Hắn nói mà, tại sao một thiên kim tiểu thư hành sự như vậy, người Ân gia lại giống như bịt mắt bịt tai, cái gì cũng không biết, thì ra là có ca ca ruột ở bên bảo vệ, để cô tự do càn quấy, còn giúp cô che giấu.
Ân Nguyên Tân không tỏ ý kiến, cậu biết muội muội từng cứu vị Lục đại nhân này, cũng biết Lục đại nhân đồng ý để muội muội cậu tham gia tra án, có qua có lại, không ai nợ ai.
“Lục đại nhân cũng đến Quỳnh Ngọc Lâu?” Ân Nguyên Tân hỏi.
“Ừm, có hẹn với mấy người đồng liêu”.
Lục Dịch nói xong, liền cáo từ với huynh muội hai người, đưa theo người của mình vào Quỳnh Ngọc Lâu trước.
Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố vào sau, sau khi tìm chưởng quỹ lấy một gian phòng riêng, hai người chầm chậm lên lầu hai.
Ân Tố Tố còn tưởng Tiêu Cảnh Vân tìm hai người là có chuyện lớn gì cơ, vậy nên không đem theo nha hoàn, sau khi vào phòng cởi khinh sa ra trước, kéo tay áo lên, tự rót cho mình và Ân Nguyên Tân mỗi người một tách trà.
“A Man, muội vẫn còn chuyện chưa nói với ta”.
Ân Nguyên Tân đặt tách trà Ân Tố Tố đưa qua một bên, nghiêm túc hỏi.
Ân Tố Tố biết nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, sau này nhất định không thể ra khỏi cửa nữa.
“Thực ra lúc muội cứu Lục Dịch, bản thân cũng bị ba kẻ khác truy sát”.
Ân Tố Tố khẽ nói.
“Ba kẻ truy sát? Cấp gì?” Sắc mặt Ân Nguyên Tân tựa băng giá, ngữ khí lạnh lùng còn mang theo tia sát ý.
“Chắc là bậc Tông sư, sau đó muội lập kế nhốt ba kẻ đó lại, đặt bẫy bọn chúng, đưa Lục Dịch đi trước, ba kẻ đó chết rồi”.
Ân Tố Tố nói xong, từ từ ngẩng đầu nhìn Ân Nguyên Tân một cái, nói tiếp: “Muội nghĩ nếu đã giải quyết xong ba tên đó rồi thì không cần thiết phải nói ra khiến ca ca lo lắng nữa, ca ca chỉ cần chuẩn bị tốt cho kì thi mùa xuân là được”.
Ân Nguyên Tân nhắm mắt, sự băng giá trên khuôn mặt không những không giảm mà còn tăng thêm vài phần.
“Huyết ngọc này còn phiền phức hơn ta nghĩ”.
“Sao ca ca chắc chắn là do huyết ngọc?” Ân Tố Tố hỏi, thực ra cô nghĩ rộng hơn, có thể là do huyết ngọc, cũng có thể là người ái mộ Tiêu Cảnh Vân nổi sát ý với cô, chỉ là không tiện động thủ trong kinh thành.
“Ân gia là tân quý, nếu chỉ là ghen tuông đấu đá bình thường giữa nữ nhi, cũng không dám động thủ ở Kim Quang Tự”.
Ân Nguyên Tân nghĩ, sợ là phủ Quốc công cũng không thoát khỏi liên quan, cũng chỉ có phủ Quốc công mới bồi dưỡng ra được cao thủ cấp Tông sư.
“Đợi đến lễ ủ rượu tuyết, hủy nó trước mặt mọi người”.
Ân Tố Tố nói, dù sao thì bản đồ mới là thứ có tác dụng thực sự cũng được cô chép lại rồi.
“Muội chú ý phủ Quốc công một chút, cũng phải đề phòng vị tam tiểu thư đó”.
Ân Nguyên Tân không yên tâm mà dặn dò.
Hai người đang nói chuyện, tiểu nhị bên ngoài gõ cửa: “Công tử, tiểu thư, thức ăn tới rồi”.
“Vào đi”.
Ân Nguyên Tân trả lời.
Tiểu nhị đẩy cửa ra, sau khi để thức ăn lên bàn, mới cẩn thận lui ra ngoài.
“Nếm thử món ăn của Quỳnh Ngọc Lâu đi, đây đều là mấy món đầu bảng của họ, hơn nữa tiệm này mới mở ba tháng, đến Thái Bạch Lâu cũng bị lấn át”.
Ân Nguyên Tân nói.
Sau khi Ân Tố Tố nếm thử một ngụm canh cá, mắt liền sáng lên: “Đúng là ngon miệng, không tanh chút nào, hơn nữa đem thịt cá băm nhuyễn ra nấu thành canh, rất khéo léo”.
Ân Nguyên Tân cũng