Ân Tố Tố kéo Ân Nguyên Tân quay về phòng, sau khi đóng cửa lại, lập tức thấp giọng nói: “Ca ca, chuyện này rất rối luôn”.
Ân Nguyên Tân kéo cô ngồi xuống, nói: “Muội từ từ nói”.
Ân Tố Tố giải thích tình hình hiện tại, đem người và những suy đoán của mình nói lại một lượt, nhưng không nhắc đến thân phận của Lâu Vọng Các, dù gì tiểu thư khuê các như cô tất nhiên không thể nào biết được thân phận các chủ của Thiên Vũ Các, vậy nên cô chỉ nói người này rất thần bí, có quan hệ với Bạch Như Sương.
“Nhờ Lục đại nhân nhắc nhở muội mới nhận ra, có thể không phải là phủ Quốc công nhìn trúng huyết ngọc, mà là tự bản thân Trình Yên Nhiên muốn lấy huyết ngọc, nhưng rõ ràng Trình Yên Nhiên không có lý do làm vậy, cho nên lý do duy nhất chính là người tên Lâu Vọng Các đó”.
Ân Tố Tố thấp giọng nói.
“Theo như những gì muội thấy, quan hệ giữa Lâu Vọng Các và Bạch Như Sương không bình thường, lại từ biểu hiện của một loạt hành động thất lễ vừa rồi muội nói, sợ là hắn thích Bạch Như Sương, mà hắn muốn huyết ngọc lẽ nào là vì Bạch Như Sương?” Ân Nguyên Tân cau mày hỏi.
Ân Tố Tố lắc đầu, cô cũng không biết.
Hơn nữa, Bạch Như Sương lấy huyết ngọc của cô làm gì?
Trước mắt cô và Bạch Như Sương vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn gì, vẫn hòa thuận mà.
Ân Nguyên Tân cũng không biết lý do tại sao, nhưng nếu cậu đã biết thì chắc chắn sẽ để chuyện này trong lòng.
“Vừa nãy ta xuống lầu hỏi mới biết được, Trình nhị gia và Trình tam tiểu thư vốn không phải đi cùng nhau, chắc là không cẩn thận đụng mặt, còn về việc sau khi đụng mặt đã xảy ra chuyện gì, trừ đương sự ra, ai cũng không biết, tóm lại là cú ngã này khiến Trình nhị gia hộc máu bất tỉnh, chuyện này bị làm to lên rồi”.
Ân Tố Tố thở dài một hơi, tựa vào ghế khẽ nói: “Muội nhìn dáng vẻ đó của Yên Nhiên, cả mắt cả tim đều là Lâu Vọng Các, nhưng Lâu Vọng Các lo cho chuyện của Bạch Như Sương, biểu hiện còn rõ ràng như vậy, Yên Nhiên lại giả vờ như không biết, xem ra là một mảnh tình si vô vọng, không có hồi đáp rồi”.
Có lẽ lời đồn về Trình Yên Nhiên không lâu nữa sẽ xuất hiện, chỉ là không biết Lâu Vọng Các có dùng thế lực của Thiên Vũ Các bảo vệ Yên Nhiên hay không.
Nếu hắn không làm vậy, thì hắn chính là một tên tra nam, lợi dụng Trình Yên Nhiên đạt được mục đích xong bỏ mặc người ta không thèm quan tâm hỏi han sống chết.
Đợi đã!
“Ca ca, nếu thật sự là Lâu Vọng Các, vậy tên Lâu Vọng Các đó muốn lấy huyết ngọc của muội, là vì biết bên trong huyết ngọc của muội có giấu thứ gì đó?” Ân Tố Tố ngạc nhiên hỏi.
“Sau khi trở về, ta tìm Cảnh Vân cùng điều tra thân phận của người này, ta nghĩ Cảnh Vân nhất định sẽ tận tâm tận lực điều tra”.
Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố xoa mi tâm, Tiêu Cảnh Vân, Bạch Như Sương, Lâu Vọng Các, Trình Yên Nhiên…..bốn người này đúng là tiễn bất đoạn lý hoàn loạn*.
*Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn: cắt không ra, hòa giải vẫn loạn.
Ý nói 4 khứa này kiểu gì cũng liên quan, không tách được.
Hai người cũng không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, liền đứng dậy rời khỏi Quỳnh Ngọc Lâu.
Đợi hai người ra khỏi Quỳnh Ngọc Lâu, Lục Dịch mới từ từ đóng cửa sổ lại, quay về chỗ ngồi.
“Là ai khiến ngọc diện phán quan Lục đại nhân của chúng ta canh cánh trong lòng như vậy?”
Lục Dịch khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt lại không mang ý cười.
“Ngũ hoàng tử xuất cung là vì tìm chỗ không vui của Lục mỗ?”
Ngũ hoàng tử Tiêu Minh Duệ lắc đầu, nói: “Chỉ nói ngươi một câu, liền khiến ngươi không vui như vậy sao?”
Tiêu Minh Duệ mang khí chất thư sinh, cho dù trêu chọc người khác, trên mặt cũng là mang ý cười nhu hòa, khiến người khác không thể sinh ra ác cảm.
Lục Dịch nâng ly trà lên, nhâm nhi một ngụm, ánh mắt rơi trên cánh cửa sổ đang khép hờ.
Nếu không phải Tiêu Minh Duệ sinh ra trong Hoàng gia, thì y chính là ứng viên hàng đầu cho vị trí phò mã của các công chúa, dịu dàng như ngọc, phong thái đoan chính, huống hồ nổi tiếng hiền danh, không ít kẻ đọc sách vì vậy mà càng thêm tôn sùng y.
Nhưng y sinh ra trong Hoàng gia, trừ phi y không có ý gì với ngai vàng, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị nhắm đến.
“Chuyện Ngũ hoàng tử nhờ ta, thứ cho ta có tâm nhưng bất lực”.
Lục Dịch trực tiếp từ chối, không cho Tiêu Minh Duệ cơ hội níu kéo nào.
Tiêu Minh Duệ từ từ đứng dậy, đi về phía cửa sổ, ánh mắt lướt qua phía bên