Ân Tố Tố nhìn người rơi từ trên lầu hai xuống, thấp giọng nói: "Ca ca, người này hình như là Trình nhị gia của phủ Quốc công".
Ân Nguyên Tân gật đầu, quả thực không sai.
Chỉ nhìn thấy Trình nhị gia không biết làm sao lại rơi từ trên lầu hai xuống, trực tiếp rơi xuống bàn ăn dưới lầu một, bàn ăn bị người rơi trúng chia năm xẻ bảy, người cũng hộc ra máu tươi bất tỉnh nhân sự.
"Bị người khác ném xuống dưới".
Lục Dịch nói.
Ân Nguyên Tân nhìn Lục Dịch, Lục Dịch hơi nhếch mày, ý bảo Ân Nguyên Tân nhìn bên kia.
Ân Nguyên Tân nhìn theo hướng Lục Dịch chỉ, nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu đỏ tía thêu chỉ vàng, tay chống vào lan can, lạnh lùng nhìn xuống, không có chút lo lắng gì vì đại họa sắp sập vào đầu đến nơi.
Càng ngày càng nhiều người ra xem, dù sao âm thanh cũng quá lớn, hạ nhân của phủ Quốc công lại đứng ở đó ồn ào cãi nhau, muốn làm như không biết cũng không được.
"A Man~"
Một tiếng gọi khẽ vang lên, âm thanh dịu dàng, uyển chuyển động lòng.
"Yên Nhiên?" Ân Tố Tố nhìn thân ảnh đang chầm chậm bước qua, nếu cô không nhìn nhầm, Trình Yên Nhiên là bước ra từ gian phòng phía sau nam tử kia.
Trình Yên Nhiên vừa lại gần, Ân Tố Tố liền nhận ra điều gì đó không đúng.
Thiên kim tôn quý ra ngoài ăn cơm là chuyện rất bình thường, nhưng sửa soạn long trọng như Trình Yên Nhiên thế kia thì lại không bình thường chút nào, không nói đến trang phục, lớp trang điểm kia vừa nhìn đã biết tốn không ít tâm tư.
Hơn nữa nhị thúc nhà mình ngã như vậy, nhưng biểu cảm lại không có chút lo lắng nào, thậm chí hỏi cũng không hỏi một câu, chỉ thấy trên mặt cô ta mang theo nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng bước đến chỗ cô.
"Yên Nhiên, nhị thúc của cô...."
Ân Tố Tố vừa mở miệng, Trình Yên Nhiên liền cắt ngang, khẽ nói: "Sẽ có người đưa thúc ấy về, tự thúc ấy ăn nói mạo phạm tới người khác, là lỗi của thúc ấy".
Ân Tố Tố ngậm miệng không nói nữa, dù sao cũng chẳng phải nhị thúc của cô, sống hay chết thì có liên quan gì đến cô.
Ân Nguyên Tân nhìn một hồi, đợi người của phủ Quốc công sốt sắng đưa người đi, mới thu hồi tầm mắt.
Bên này Trình Yên Nhiên đã kéo Ân Tố Tố đến bên cạnh, nắm lấy tay cô, quyết không bỏ qua, nói: "Được lắm, ta tìm cô thì cô nói không có thời gian, bây giờ bị ta bắt được rồi nhé".
Ân Tố Tố thở dài một hơi, nói: "Không phải là ta muốn ra ngoài, là Tiêu thế tử đích thân đến đón, mẫu thân tất nhiên để ta và ca ca đi, chỉ là không ngờ giữa đường xảy ra chuyện, nên ca ca đưa ta đi ăn bữa cơm rồi mới về".
Trình Yên Nhiên bất ngờ, không ngờ lại là như vậy, trong lòng hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
"Bị chặn đường truy sát".
Ân Tố Tố nói xong, quan sát sắc mặt Trình Yên Nhiên.
Sắc mặt Trình Yên Nhiên quả thật có biến hóa, hoang mang hỏi lại: "Là ai to gan như vậy?"
Ân Tố Tố thấp giọng nói: "Là phu nhân của Hộ bộ Thị lang Tiền Thị lang, nghe nói là con trai họ Tiền Minh Vũ uống say đắc tội Bạch cô nương, bị Bạch cô nương đánh một trận, hôm nay Tiền phu nhân chặn người giữa đường, mời không ít sát thủ, sau đó chuyện này bị náo lớn, đi phủ nha rồi".
"Bạch cô nương? Bạch cô nương cô nói là ai!"
Nhất thanh lệ hát, một bàn tay thon dài trong chốc lát vươn tới, chớp mắt tiếp cận được Ân Tố Tố, chìa tay ra muốn bắt lấy.
Chính vào lúc này, một bàn tay thon dài như ngọc như băng khác cản lại, chắn Ân Tố Tố sang một bên, lạnh lùng nhìn người kia, gằn giọng nói: "Ngươi là ai, ban ngày ban mặt muốn làm cái gì!"
"Lục đại nhân".
Ân Tố Tố khẽ gọi.
"Ân tiểu thư, ca ca cô xuống lầu, kêu ta ở lại đây bảo vệ cô, đợi hắn quay lại, ta mới rời đi".
Lục Dịch nói xong, nghiêng mình chắn Ân Tố Tố ở đằng sau, lạnh lùng nhìn kẻ kia.
Trong lòng Ân Tố Tố thầm xác định, đi ra phía sau Lục Dịch mới nhìn Trình Yên Nhiên hỏi: "Yên Nhiên, đây là...ừm...bằng hữu của cô?"
".....Đúng, hôm nay định gặp mặt đi ăn, nào ngờ lại đụng phải nhị thúc".
Trình Yên Nhiên nói xong, mày hơi cau lại, tựa hồ có chút bất mãn, nhưng biểu cảm đó lại biến mất chỉ trong nháy mắt, nếu không phải Ân Tố Tố luôn nhìn chằm chằm Trình Yên Nhiên, có thể cũng không chú ý tới.
Thiên kim tôn quý bên cạnh không có người hầu đi theo, một mình ra ngoài ăn cơm với nam nhân? Nam nhân