Ân Tố Tố không hỏi nữa, không cần biết nữ chính gặp phải chuyện gì, cuối cùng đều có thể chuyển nguy thành an, càng huống hồ còn có Tiêu Cảnh Vân đứng giữa hòa giải, chuyện này chắc cũng giải quyết nhanh thôi.
Có điều y thuật thần kỳ của nữ chính có lẽ sẽ giúp cô ta vang danh trong kinh thành.
Ân Tố Tố vỗ tay một cái, đột ngột phản ứng lại, khó trách kịch bản lại sắp xếp cho nữ chính làm như vậy, nếu không để mọi chuyện bị náo lớn lên thì nữ chính làm sao có dịp thể hiện y thuật của mình, để cho người người đều biết chứ.
Thì ra là vậy.
"A Man? Sao vậy?" Ân Nguyên Tân hỏi.
Ân Tố Tố cười gượng hai tiếng, nói: "Ca ca, y thuật của Bạch cô nương lợi hại như vậy, sợ là sau này sẽ có càng nhiều người tới cầu cô ấy trị bệnh".
Ân Nguyên Tân siết chặt tách trà, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu cô ấy thật sự trị được, vậy thì sau này người đến tìm cô ấy sẽ như lạc dịch bất tuyệt*".
*Lạc dịch bất tuyệt: liên tục, ý chỉ một dòng chảy bất tận.
"Thế thì cũng xem là chuyện tốt, dù sao nếu Bạch cô nương có căn cơ, thì trong kinh thành này không ai còn dám coi thường cô ấy nữa".
Ân Tố Tố nói.
Ân Nguyên Tân không tỏ ý kiến, có điều bất kỳ chuyện gì cũng có hai mặt, có người y thuật giỏi là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ dẫn đến ác niệm của một số người, hơn nữa nếu cô ta không có năng lực tự bảo vệ mình, y thuật của cô ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, khi đó cũng không thể xem là chuyện tốt nữa.
Không biết Tiêu Cảnh Vân có bảo vệ được cô ta không, nếu muốn bảo vệ, sợ là phải phí sức lắm đây.
"A Man, muội phải chú ý chút".
Ân Nguyên Tân dặn dò.
Ân Tố Tố biết ca ca đây là lo lắng cho cô, dù sao nếu như cô cũng dùng y thuật để xuất đầu, chắc chắn không tránh khỏi chuyện danh tiếng của nữ chính bị phân tán, những ánh mắt luôn nhìn chắm chằm vào nữ chính cũng sẽ theo đó bị phân tán.
Đạo lý thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội* này cô vẫn hiểu mà.
*Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội: ý là càng phô trương thì càng dẫn đến nhiều tai mắt, vậy nên tốt nhất là làm người bình thường cho nhàn.
"Ca ca yên tâm, muội cũng chỉ là buôn bán mấy viên đan dược, không làm chuyện khác".
Ân Tố Tố nói, cô cũng đâu muốn làm nữ chính, càng không muốn thu hút sự chú ý của người khác, tất nhiên sẽ không phơi bày y thuật của mình ra.
"Hí--" Thuận Lai đột nhiên dừng xe ngựa lại, cảnh giác nhìn người đang cưỡi ngựa đi về hướng này.
Tiểu Nha lập tức gõ cửa xe ngựa nói: "Tiểu thư, có người cản chúng ta".
Ân Nguyên Tân lập tức vén ngoại bào đứng dậy nói: "A Man, đợi ở trên xe".
Ân Tố Tố gật đầu, Ân Nguyên Tân lập tức mở cửa xe ngựa đi ra ngoài.
Một lát sau, Ân Nguyên Tân cúi người đi vào trong xe, đưa một phong thư cho Ân Tố Tố nói: "Ta xem qua rồi, muội xem lại lần nữa đi".
Ân Tố Tố nhận lấy, đọc nhanh như gió, rất nhanh đã xem xong rồi.
"Ca ca, cái này, chúng ta có đi không?" Ân Tố Tố hỏi.
Ân Nguyên Tân cầm lấy bức thư vứt vào chậu than, đợi lửa bén lên thiêu rụi bức thư, không chút chần chừ nói: "Đi".
Không nói Ân Tố Tố muốn tra án, mà bản thân cậu cũng rất hiếu kỳ vụ án này, nếu cậu đã tham gia vào rồi, vậy thì nhất định phải tra đến cuối.
Ân Tố Tố chỉnh lại y phục, vui vẻ đứng dậy bước ra ngoài.
Ân Nguyên Tân xuống xe trước, sau đó mới đỡ cô xuống.
"Thuận Lai, ngươi và Tiểu Nha đến trang tử trước đi, sắp xếp đồ đạc trước, đến bữa tối chúng ta sẽ quay về".
Ân Nguyên Tân dặn dò xong mới đề Thuận Lai đánh xe đi tiếp.
Thuận Lai cũng không hỏi nhiều, nhiều năm đi theo hầu hạ Ân Nguyên Tân nên cũng hiểu rõ một điều, đó là đừng bao giờ chất vấn quyết định của chủ tử.
Đợi Thuận Lai đi rồi, người đang giữ ngựa kia mới chầm chậm bước lên, hành lễ rồi nói: "Ân công tử, Ân tiểu thư, đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi".
Ân Nguyên Tân cảm tạ một tiếng, hỏi: "Không biết có thể giúp ta truyền tin về Ân phủ không, cứ nói ta muốn đưa muội muội tới trang tử ở mấy ngày".
"Tất nhiên được".
Người kia trả lời.
Ân Nguyên Tân trực tiếp đưa một túi tiền, sau khi cảm tạ một tiếng, người đó quay người lên ngựa, cưỡi ngựa rời đi.
Ân Nguyên Tân đưa theo Ân Tố Tố lên xe ngựa, sau khi phu xe khẽ gật đầu một cái, không phí thêm lời, trực tiếp rẽ sang con đường khác, lao đi vun vút.
"Muội còn tưởng