Ân Tố Tố không tin mấy chuyện một người lù lù là tự nhiên xuất hiện, theo như cô thấy, nơi đã có người đi qua nhất định sẽ để lại dấu vết.
Tuy hàng xóm xung quanh không quá hiểu biết về tên thư sinh nghèo này, nhưng không đồng nghĩa với việc không có ai quan tâm chuyện của hắn cả, chỉ cần tìm thấy một vài điểm không dễ thấy, liền có thể tiếp tục điều tra, đem thân phận của người này phơi bày ra.
“Lục đại nhân, mấy người hàng xóm xung quanh này biết ngài là người của Đại Lý Tự không?” Ân Tố Tố hỏi.
Lục Dịch gật đầu, “họ tất nhiên biết, Đại Lý Tự làm việc trước nay đều không che giấu thân phận”.
Ân Tố Tố ngưng lại, sau đó có chút buồn cười nói: “Chắc Lục đại nhân không biết bách tính bình thường sợ quan nhất, đến cả huyện lệnh thất phẩm bọn họ cũng kiêng dè trong lòng nữa là”.
Đại Lý Tự xử lý hầu hết đều là những vụ án lớn quan trọng, nếu không phải chuyện này có liên quan đến Từ thái phi, thì mấy vụ án kiểu này có lẽ sẽ giao cho phủ nha.
“Ý của Ân tiểu thư là mấy người hàng xóm này cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vậy nên khi chúng ta dò hỏi đều trả lời qua quýt cho xong chuyện?” Sắc mặt Lục Dịch có chút khó coi rồi, hắn ở Đại Lý Tự hai năm, lần đầu gặp phải chuyện như này.
“Không phải qua quýt, chỉ là họ không dám nói quá nhiều, sợ quan phủ đưa họ về thẩm vấn.
Họ đều là lão bách tính lương thiện thật thà, sợ bị dùng hình cũng là lẽ đương nhiên”.
Ân Tố Tố nói.
Thật ra chuyện như vậy rất bình thường, vậy nên mới có những vụ án phải điều tra trong âm thầm, mới lấy được thông tin có ích.
Lục Dịch trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy Ân Tố Tố nói có lý, lập tức gọi vài người đến, bảo bọn họ cải trang chuẩn bị một chút, tìm cơ hội hỏi hàng xóm xung quanh đây.
Sau khi dặn dò xong, Lục Dịch nói chuyện mình lục khắp trạch viện này một lượt cũng không tìm thấy thứ gì, tìm đến cả đáy thùng gạo luôn rồi, không ra được gì cả.
Nói xong, Lục Dịch có chút mong chờ nhìn Ân Tố Tố nói: “Chuyện tìm chứng cứ này Lục mỗ tự nhận không bằng Ân tiểu thư”.
Ân Tố Tố lấy một chiếc khăn tay bọc đồ ra, đưa cho Lục Dịch nói: “Cái này là lần trước tìm thấy ở Thượng Thiện Viện, quên không đưa cho ngài”.
Lục Dịch xoa đầu ngón tay, cái này…không cầm thì không phải phép, mà cầm cũng không phải phép.
Ân Nguyên Tân liền cầm lấy, mở khăn tay ra, lấy miếng kim loại bên trong ra, nhìn một lúc rồi mới đưa cho Lục Dịch, sau đó đưa lại khăn tay cho Ân Tố Tố.
Ân Tố Tố không để ý nhét lại vào tay áo, đánh giá xung quanh một lượt rồi mới nói: “Đây là phòng ngủ của tên thư sinh nghèo kia sao?”
Lục Dịch cầm miếng kim loại trong tay, cau mày quan sát kĩ hoa văn bên mép ngoài nói: “Phải”.
Sau khi Ân Tố Tố có được đáp án khẳng định, liền âm thầm kêu Mặc Mặc mở kỹ năng phá án, bắt đầu tìm kiếm quanh căn phòng.
Ân Nguyên Tân thấy Ân Tố Tố đang bận nên không quấy rầy cô, mà đi đến bên cạnh Lục Dịch, hỏi: “Lục đại nhân có biết tấm kim bài này không?”
Lục Dịc lắc đầu, đưa kim bài cho Ân Nguyên Tân nói: “Ân công tử là người đọc sách, có từng nhìn thấy kim bài như vậy trong sách chưa?”
Ân Nguyên Tân hơi siết kim bài trong tay, lắc đầu nói: “Chưa từng nhìn thấy”.
Lục Dịch cau mày, miếng kim bài này là tìm thấy trong phòng Từ thái phi, Từ thái phi là quên mất kim bài này, hay là cảm thấy một mồi lửa có thể thiêu trụi nó, cho nên dứt khoát không cầm đi? Hoặc cũng có thể là bị kẻ khác vu oan giá họa?
Ân Nguyên Tân lại đưa kim bài cho Lục Dịch, ánh mắt hơi ngưng lại, ngữ khí mang theo sự lạnh lùng nghiêm nghị hiếm thấy: “Trên thế gian này nơi duy nhất có thể đúc kim bài chỉ có Hoàng gia, chỉ có có kim bài do Hoàng thượng ban mới là chính thống, những loại lệnh bài khác đều sẽ tránh dùng vàng để đúc, đa số đều là màu đen hoặc màu tử thanh, màu vàng này so với lệnh bài Hoàng thượng ban hoàn toàn khác nhau, vậy nên đây là kim bài lén lút đúc ra”.
Lục Dịch siết chặt kim bài trong tay, trong nhà hắn có một kim bài miễn chết được ban tặng, hắn vừa nhìn đã biết đây không phải đồ của Hoàng