Ân Tố Tố mơ màng ngủ một lúc mới dậy, trời đã sẩm tối rồi, Tiểu Nha bưng một chậu nước nóng đi vào, đưa qua rèm che cho Ân Tố Tố, do dự muốn nói lại thôi.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Ân Tố Tố hỏi.
Tiểu Nha liền quỳ xuống dập đầu xuống sàn, phát ra tiếng "cộp" thật lớn, nức nở nói: "Tiểu thư, là lỗi của Tiểu Nha, là Tiểu Nha không biết tôn ti, người bán Tiểu Nha đi".
Ân Tố Tố ngạc nhiên, cô chẳng qua chỉ là ngủ một giấc, sao mà vừa tỉnh lại có chuyện vậy.
Bán đi, bán đi đâu?
"Tiểu Nha, rốt cuộc là làm sao, em phải nói ra ta mới biết được chứ".
Ân Tố Tố cau mày nói.
Tiểu Nha ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt, trán sưng một cục to, xem ra vừa nãy là dập đầu thật.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, có người tìm em gây phiền phức sao? Là ai? Hạ Hà Uyển?" Ân Tố Tố cau mày hỏi.
Ngoài cửa, một loạt âm thanh dần dần đến gần, Ân Tố Tố từ từ đứng dậy, ném thẳng khăn tay vào trong chậu nước, thấp giọng nói: "Người đã tìm đến cửa rồi, em còn không nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào là muốn ta vô duyên vô cớ bị ăn đánh hả?"
Tiểu Nha vội đem mọi chuyện kể lại.
Ân Tố Tố nghe xong, sắc mặt lạnh đi.
Từ sau khi lão phu nhân cùng nhị phòng đi nhậm chức, Liễu di nương cũng rất ít khi ra khỏi viện tử, sau này sinh được Ân Nguyên Trình, cũng nhốt nó trong viện tử, không cho ra ngoài chạy loạn, sao tự nhiên hôm nay lại náo nhiệt vậy, đây là muốn chơi trạch đấu thật rồi sao?
Hay là sau lưng có người để ỷ vào?
"Tiểu Nha, em đứng dậy đi, lau mặt sạch sẽ, theo ta ra ngoài".
Ân Tố Tố nói.
"Vâng, tiểu thư".
Tiểu Nha luống cuống đứng dậy.
Một lát sau, của lớn của Thanh Trúc Viện bị mở ra.
Ân Hằng dẫn đầu, Liễu di nương nắm chặt khăn tay đi theo phía sau, sắc mặt hoảng loạn lại đáng thương, thấp giọng nói: "Tiểu thư đi chuyến này chắc vẫn còn mệt, sợ là chưa dậy".
"Ta đích thân đến, nó không dậy cũng phải dậy".
Ân Hằng tức giận nói.
Ông chưa từng nghĩ đứa con gái mà mình xem như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay lại ở sau lưng ông làm ra chuyện độc ác như vậy, đó là đệ đệ ruột của nó đó!
Cửa phòng từ từ mở ra, Ân Tố Tố mặc tố y đơn giản, xõa tóc, Ân Tố Tố đứng đó, nhìn nhóm người đang hùng hổ đi đến kia, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
"Nghịch nữ!"
"Cha, con gái làm sai chuyện gì, vẫn mong cha nói rõ, dẫn một đám người đến hỏi tội, thanh danh chốn khuê phòng của con không cần nữa chắc!" Ân Tố Tố lạnh giọng nói.
Ân Hằng ngưng lại, dù sao cô cũng là nữ nhi của ông, danh tiếng cô tốt thì tất nhiên bản thân ông ở bên ngoài cũng sẽ nhận được ca ngợi của người khác, nếu làm ầm chuyện này lên, đối với ông cũng không tốt.
"Người đâu, đóng cửa viện lại, chuyện hôm nay không ai được nói ra ngoài, nếu không sẽ chịu phạt dùng gậy đánh đến chết!" Ân Hằng quát lên.
"Ta xem kẻ nào dám đóng cửa viện của con gái ta!" Tần Tư Sương đem theo người từ từ đi đến, mặt nặng như nước, liếc Liễu di nương đang muốn trốn sang một bên một cái, càng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bà còn tưởng Liễu di nương cuối cùng cũng chịu an phận rồi, hóa ra là muốn làm loạn đến đây à.
Nếu không phải Tần gia truyền tin cho bà, bà cũng không biết lão phu nhân sắp về rồi, Liễu di nương đây là thấy chỗ dựa của mình sắp quay lại, vội vã muốn gây chuyện, khiến lão phu nhân chán ghét con gái bà.
"Con gái ngoan mà nàng dạy ra đây! Hừ!" Giọng Ân Hằng lạnh đi, lạnh lùng liếc Ân Tố Tố, không còn sự yêu thương sủng ái của trước đây nữa.
Ân Tố Tố không thèm để ý, có thể nói từ sau khi trọng sinh, cô không còn tình cảm gì với người cha này nữa, sở dĩ cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, chẳng qua là vì mẫu thân thôi, bây giờ người cha này không còn nửa phần tình cảm cha con với cô nữa, vậy thì xem như không có cha là được rồi.
"Lão gia, A Man nói đúng, nó đã làm chuyện gì, chàng phải nói rõ ràng ra, chàng không nói đã muốn đến tìm nó trừng phạt, chàng có còn xem nó là con mình nữa không?"