Một câu nói nhẹ nhàng của Ân Tố Tố chọc Ân Hắng tức đến mức đứng cũng không vững, sắc mặt hết xanh lại tím, nghiến răng ken két, nhưng không nói ra được chữ nào.
Ân Tố Tố thản nhiên đánh giá đám người đang quỳ dưới đất kia, cô có gặp qua họ, thậm chí còn hiểu rõ vài người, nhưng không ngờ đến có một ngày, những người cô không để ý, không quan tâm ấy, lại đẩy cô rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nếu cô không thể xử lý chuyện này vậy thì chắc chắn phải gánh nỗi oan này rồi.
【Kí chủ, có thể sử dụng kỹ năng phá án.】
"Vụ này cũng dùng được sao?" Ân Tố Tố kinh ngạc hỏi.
【Kí chủ, hệ thống đã nâng cấp rồi, kỹ năng phá án cũng được cập nhật lại, chỉ cần phát hiện ra điểm kỳ lạ trong lời nói hoặc biểu cảm của họ là có thể trở mình.】
Ân Tố Tố gật đầu, chuyện mấy người này bị kẻ khác xúi giục, lúc khác cô sẽ điều tra, trước mắt cô phải giải quyết chuyện này đã.
"Cha nói Nguyên Trình sốt cao là lừa con chứ gì.
Lúc gặp nhau con vẫn thấy đệ ấy bình thường mà, cha cũng tận mắt nhìn thấy rồi, sao tự nhiên vừa quay về đã sốt cao".
Chân mày Ân Tố Tố hơi nhướng lên, nhìn Liễu di nương đang trốn ở một bên.
"Đồ vô sỉ! Ta tận mắt nhìn thấy còn giả được sao, sao ngươi lại ác độc đến mức này, ngươi hại mất một mạng người, lương tâm không thấy cắn rứt sao?" Ân Hằng quát.
"Con đâu có hại người nhỉ, sao phải cắn rứt lương tâm".
Ân Tố Tố bất lực nói.
"Vậy thì nó làm sao bệnh được chứ!" Ân Hằng lại quát lên.
"Đúng nhỉ, làm sao đệ ấy bị bệnh được đây?" Ân Tố Tố hỏi.
"Ngươi, ngươi đúng là chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam lòng mà, ngươi đi theo ta, ta muốn xem xem ngươi còn định giảo biện thế nào nữa, còn nữa, gọi Nguyên Tân đến! Nếu không phải nó vứt Nguyên Trình đợi ở đó một mình, Nguyên Trình cũng không sốt đến mức như vậy!" Ân Hằng nói xong, phất tay áo quay người rời đi.
Ân Tố Tố vỗ nhẹ tay mẫu thân cô, thấp giọng nói: "Mẫu thân, đem những người này cùng đến Hạ Hà Uyển, không cần lo lắng".
Tần Tư Sương siết chặt khăn tay, thấp giọng "ừm" một tiếng, dặn dò Tiểu Nha mau lấy áo choàng cho cô, sau đó căm phẫn nhìn đám người đang quỳ kia, nhịn hồi lâu, mới cho bọn họ đứng dậy theo mình đi đến Hạ Hà Uyển.
Lúc cả đám người đi đến bên ngoài Hạ Hà Uyển, vừa hay Ân Nguyên Tân cũng đến nơi, Ân Tố Tố nháy mắt, nói: "Muội vẫn là nên vào sau, nếu không đến lúc đó có miệng cũng không nói rõ được, dù sao trang sức của Liễu di nương cũng nhiều như vậy".
Liễu di nương than khóc, quỳ sụp xuống: "Lão gia! Đại tiểu thư đây là nói thiếp hối lộ bọn chúng mà, nhưng thiếp chỉ lấy trang sức để đi mời đại phu thôi, lão gia, chàng nhất định phải làm chủ cho thiếp, lão gia!"
Ân Hằng phất tay áo, nộ khí bừng bừng, chỉ vào Ân Tố Tố nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là tự mình đưa người vào trước.
Liễu di nương nhanh chóng đứng dậy đi theo, kế hoạch lần này không chút sơ hở, Trình Nhi của bà ta quả thực là phát sốt, có đại phu làm chứng không giả được, chỉ cần chống đỡ qua lần này, Trình Nhi của bà ta liền biến thành con trai của người khác rồi.
Tuy bà ta rất hận, nhưng vì con trai, ba ta nguyện hy sinh.
Ân Tố Tố đợi người đi vào hết, bảo Tiểu Nha nói rõ tình hình với Ân Nguyên Tân, âm thầm lấy ra một lá bùa xua tan mọi bệnh tật từ trong hệ thống.
Bùa này rất quý, không ngờ lại phải dùng trên người thằng trà xanh này, đúng là phung phí của trời.
Sắc mặt Ân Tố Tố lạnh đi, cầm lá bùa từ từ đi về phía trước, sau khi bước vào phòng, bình tĩnh xoa đầu ngón tay, sau đó chậm rãi đi về phía trước, đến bên cạnh Ân Hằng.
"Đây...là bị bệnh sao?" Ân Tố Tố ngạc nhiên hỏi.
Ân Hằng cũng sững sờ, rõ ràng ban nãy mồ hôi đầm đìa, mặt mũi đỏ bừng, sao bây giờ sắc mặt lại hồng hào, hai mắt có thần, không giống bị bệnh tí nào.
"Đại phu, ông xem lại xem, đây là bị bệnh sao?" Ân Tố Tố khẽ cười một tiếng.
Đại phu cũng ngơ luôn, nhanh chóng bắt mạch lại, sau đó bắt mạch nốt bên tay còn lại, dưới áp lực của Ân Hằng, mở miệng nói: "Mạch đập có lực, có lẽ là ban nãy bị kiệt sức, người trẻ tuổi hồi phục nhanh".
"Ò, thì ra là không bị bệnh à".
Ân Tố Tố cười rồi, "vừa nãy cha gióng trống khua chiêng muốn con nhận tội, nói con hại đệ đệ, con hại đệ ấy chỗ nào?"
Sắc mặt Ân Hằng thay đổi một hồi, cuối cùng nhìn sang Liễu di nương.
Liễu di nương lại quỳ xuống, sắc mặt phờ phạc nói: "Lão