"Được, nhưng cô sẽ bị trừ kinh nghiệm và các chỉ số..." Akira đang cực kỳ làm đúng chức trách của mình, cậu thông báo...
"Không sao, đằng nào thì nó cũng không giúp ích nhiều.
Tôi sẽ trở về!" Điểm số kinh nghiệm đối với Chiaki chẳng là gì hết, cô quyết định thế giới này sẽ bỏ...
"Vậy...!khi nào cô định rời khỏi đây để tôi còn chuẩn bị?"
"Cái này...!thôi thì cứ để tôi chữa hết bệnh cho anh chàng kia đã.
Đỡ phí thuốc!" Chẳng hiểu sao, đối với mấy kẻ yếu ớt như thế này thì Chiaki luôn luôn mủi lòng...
Cái này, có lẽ là bản năng làm mẹ của người con gái đi! Dù sao thì sức đề kháng của con gái với những thứ dễ thương và yếu ớt rất kém mà...
Hơn thế nữa, sợ cảnh chém giết ấy là một chuyện, nhưng sáng nào cô cũng đưa thuốc cho tên kia rồi...
Cũng không có ý định mài độ hảo cảm nữa, nhưng...!vẫn nên trị bệnh thì hơn!
Tối ngày thứ tư, Tiểu Ẩn đón những vị khách của Tân Soạn Tổ...
- Tiểu Ẩn, cô có thể gọi Tiểu Tuyết ra đây một lát được không?_ Tam Lang dẫn đầu cất tiếng hỏi với nhân viên công vụ tạm thời Diệp Ẩn...
- Tiểu Tuyết à? Giờ chắc cô ấy đang ngâm mình trong phòng tắm rồi.
Mấy hôm nay A Cúc cho cô ấy nghỉ làm mà! Chắc là cô ấy vẫn bị ám ảnh!_ DIệp Ẩn đáp lời, lại hơi hơi thở dài...
- Ám ảnh gì vậy?_ Lần này thì cả ba người kia bắt đầu hứng thú...
- Khuya mấy hôm trước, Tiểu Tuyết mang theo một thân đầy máu vào nhà.
Hại bọn tôi sợ đến tỉnh cả ngủ, nhưng may là không bị thương ở đâu hết.
Tôi hỏi nhưng cô ấy không chịu nói tại sao, chẳng qua hình như cảm xúc cũng bị ảnh hưởng.
Cô ấy xin Cúc cho nghỉ mấy ngày và cứ nhốt mình trong phòng thôi, chỉ ra ngoài khi vào phòng tắm...
- Tiểu Ẩn, làm ơn đừng nói nữa! Mấy người này, để tôi tiếp họ, được chứ?_ Chưa kịp nói xong, cách cửa trượt đã mở ra, để lộ một gương mặt lặng lẽ...
Chiaki lần đầu tiên ra khỏi căn phòng của mình sau ba bốn ngày trốn trong đó...
Cô lúc này đang khẽ nheo mắt nhìn Diệp Ẩn, sau đó đẩy cô nàng nhân vật chính rời khỏi phòng...
Đến lúc này mới nhìn sang ba người khách kia:
- Có chuyện gì mà muốn gặp tôi?
Trai Đằng Nhất quan