Câu lạc bộ những người lớn tuổi chuẩn bị giải tán về nhà, cũng hơn 9 giờ sáng rồi.
Dân lão có chút không tha:
- Ầy..
Còn hôm nay, ngày mai nữa là Tiểu Cố không thể hàng ngày ở lại chơi cờ cùng mấy ông già chúng ta nữa rồi.
Buồn thật chứ.
Hiểu Linh cười cười.
5/9 này cô khai giảng rồi.
Lịch học được báo từ cuối tháng 8, các lớp phần lớn đều được xếp vào buổi sáng nên sau này một tuần cô chỉ có 1-2 buổi gì đó có thể ngồi lại chơi cờ cùng ba lão nhân.
Dương lão đột nhiên đề nghị:
- Nếu không buổi chiều tầm 5-6 giờ, ba chúng ta tập trung ở nhà nào đó chơi cờ đi.
Hay sang nhà ta? Buổi chiều tầm giờ đó chắc Tiểu Cố rảnh rồi nhỉ?
Hiểu Linh đáp:
- Con buổi chiều ngoại trừ những hôm đi tập võ thì thường qua bên bệnh viện Thú y để làm việc, giúp đỡ bên đó.
Nhiều hôm có những ca khó đến tối muộn mới về nên cũng không chắc được ạ.
Sắp tới con cũng có vài kế hoạch cần triển khai nên sợ là khá bận rộn.
Con xin lỗi.
Dân lão đủng đỉnh nói:
- Lỗi lầm gì.
Giới trẻ là phải xông pha, bận rộn.
Bọn ta mới rảnh rang nhiều thời gian đến vậy, con mặc kệ lão Dương đi.
Đột nhiên Quốc lão lên tiếng:
- Hiểu Linh, qua đây.
Hiểu Linh có chút giật mình.
Quốc lão thường theo hai người bạn gọi cô là Tiểu Cố, sao đột ngột lại gọi tên như vậy.
Cô lễ phép đáp:
- Dạ ông gọi con.
Quốc lão cầm thứ gì đó trong tay đưa ra trước mặt ra hiệu cho Hiểu Linh đón lấy.
Cô nghi hoặc đưa cả hai tay ra nhận đồ.
Khi nhìn rõ vật gì trong tay thì cô rất ngạc nhiên, đó là một cái huân chương kèm thêm một mảnh giấy gấp tư.
Cô không rõ nhìn Quốc lão.
Lăng Ái Quốc chậm rãi nói:
- Ngày 15/9 tới, ta tổ chức mừng thọ 90.
Con phải tới.
Cầm cái huân chương này đưa cho cảnh vệ gác cửa xem, họ sẽ dẫn con vào.
Gặp ta thì trả lại cho ta là được.
Địa chỉ tổ chức ta ghi sẵn trong giấy đó.
Hiểu Linh bối rối đáp:
- Thưa ông.
Con nghĩ là con không nên tới thì tốt hơn.
Con đang trong đại tang của mẹ mà thượng thọ 90 là ngày vui ít có.
Con không nên mang vận đen tang chế tới.
Lăng lão chăm chăm nhìn Hiểu Linh rồi đột nhiên hỏi:
- Nếu như con nói thì những sự kiện gì con sẽ không tham gia khi đang đại tang? Đối với ai cũng vậy?
Hiểu Linh bình tĩnh đáp:
- Con nghĩ là con sẽ không đến những dịp vui vẻ như đám cưới, sinh nhật, tiệc đầy tháng, thôi nôi hay thăm sản phụ.
Và đối với ai con cũng như vậy.
Lăng lão ánh mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt Hiểu Linh.
Ông quan sát từng cử chỉ, nét mặt của con bé để bắt lấy một tia mất tự nhiên khi nói dối.
Nhưng có vẻ đây chính là quan điểm sống của Hiểu Linh chứ không phải chỉ là một cái cớ để từ chối tham dự bữa tiệc.
Có điều nếu không nghe con dâu và cháu dâu nói chuyện, ông cũng không nhận ra Hiểu Linh luôn cố gắng tránh xa Lăng gia.
Bản thân con bé ở đây chơi cùng ba ông lão các ông cũng khá lâu rồi nhưng Hiểu Linh cũng chưa bao giờ hỏi đến gia đình của bọn họ.
Ánh mắt chăm chú của Quốc lão làm Hiểu Linh rất bối rối.
Cô đã làm sai điều gì sao? Hiểu Linh ngập ngừng:
- Nếu